Nhất là trong chớp mắt khi nhìn thấy anh, đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô bỗng xuất hiện vết nứt, đan xen hoảng loạn và sợ hãi, quả thật cám dỗ.
Không chỉ như vậy, khí chất thanh khiết của cô kết hợp với đôi mắt này lại càng toát lên vẻ đơn thuần.
Cảnh Hảo Hảo rủ mắt nhưng đợi một lúc vẫn không nghe thấy Lương Thần lên tiếng, vừa ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt anh, cô không khỏi run lên, lập tức trốn về bên cạnh Thẩm Lương Niên.
Lương Thần thấy cảnh này mới nhếch môi cười nhạt, nụ cười của anh đẹp vô cùng, tựa như đóa hoa huyền ảo, ánh mắt mê người nhìn Cảnh Hảo Hảo, còn miệng thì lại nói với Thẩm Lương Niên: "Tổng Giám đốc Thẩm, ngồi đi! Đừng đứng như vậy!"
Thẩm Lương Niên gật đầu, ôm Cảnh Hảo Hảo ngồi xuống chiếc ghế nệm.
Cô ngồi cạnh Lương Thần, trong hơi thở toàn là mùi đàn ông nhẹ nhàng, dễ chịu giống hệt với mùi mà cô ngửi thấy khi anh áp trên người đêm đó. Đáy lòng cô run rẩy theo từng nhịp thở.
Tòng Dung tò mò nhiều chuyện, nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo một lát rồi khen: "Được đấy! Lương Niên, cậu được lắm! Thảo nào lại giấu kỹ như vậy, hóa ra là cất giấu tiên nữ thật."
"Tôi lại thấy bạn gái của Tổng Giám đốc Thẩm khá quen, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải." Vị lãnh đạo Bắc Kinh kia tiếp lời.
"Vậy sao?" Tòng Dung chớp mắt, săm soi Cảnh Hảo Hảo từ trên xuống dưới, sau đó như bừng tỉnh: "A, tôi nhớ ra rồi… Cháu gái tôi đã xem phim của cô trên tivi. Cô có phải là nữ phụ trong bộ phim hot mấy hôm trước không?"
"Chẳng trách khi nghe đến tên Cảnh Hảo Hảo này tôi lại thấy quen như vậy. Hóa ra là ngôi sao..." Vị lãnh đạo Bắc Kinh hiểu ra.
"Tổng Giám đốc Thẩm, cậu thật không tốt nhé! Bạn gái của cậu bỏ xa mấy người ảnh hậu, thiên hậu gì đó cả mấy con phố. Cậu đừng mải lo kinh doanh, phải giành cho bạn gái lên vai nữ chính chứ, dốc sức nâng đỡ, giúp cô ấy thành danh." Tòng Dung vừa nói vừa hỏi: "Cô Cảnh thuộc công ty nào thế?"
Cảnh Hảo Hảo nghe thấy nói đến mình bèn ngẩng đầu, còn chưa kịp lên tiếng thì Thẩm Lương Niên đã tiếp lời: "Công ty giải trí TS, nếu không sao có thể tham gia buổi tiệc sinh nhật hôm nay chứ."
"Vậy chuyện này tìm cậu không được, phải nhờ Lương Thần. Công ty giải trí TS chính là thiên hạ của cậu ta, chỉ cần một câu nói, bảo đảm có thể lăng xê cô Cảnh nổi tiếng khắp cả nước ngay." Tòng Dung quay đầu, nhìn về phía Lương Thần.
Lương Thần ngả người dựa lưng vào ghế, nghe thấy vậy bật cười: "Tổng Giám đốc Thẩm đã lên tiếng, sao tôi có thể không nể mặt chứ?"
Lương Thần vừa nói vừa chỉ chai rượu bên tay Cảnh Hảo Hảo: "Cô Cảnh, phiền cô đưa nó cho tôi!"
Cảnh Hảo Hảo vừa nghe thấy Lương Thần gọi tên mình liền ngẩng phắt đầu lên, chần chừ một chút mới cầm chai rượu trên bàn đưa cho anh.
Lương Thần còn chưa đón lấy, Thẩm Lương Niên đã vuốt tóc cô: "Cô bé ngốc, còn không rót cho Tổng Giám đốc Lương một ly. Cậu ấy đã tuyên bố sẽ nâng đỡ em trong Công ty giải trí TS rồi. Mau cảm ơn đi!"
Lúc này, Cảnh Hảo Hảo mới đổi thành hai tay nâng chai rượu, rót vào chiếc ly trong tay Lương Thần, còn anh vẫn chăm chăm nhìn Cảnh Hảo Hảo.