Cố Niệm Chi nhẫn nại nghe một hồi, nét mặt cũng bình tĩnh lại. Vẻ cười nhạt dửng dưng như không của cô khiến Cố Yên Nhiên nhìn không thấu.
"Nói xong chưa?" Cố Niệm Chi ngước mắt liếc cô ta. Cô biết nếu mình còn không đi, chắc chắn Cố Yên Nhiên sẽ lải nhải thêm một lúc nữa, bèn giơ tay nhận tấm thiệp mời: "Được rồi, nếu mai rảnh tôi sẽ đi."
"Tốt quá! Niệm Chi, mai em đi thì cứ báo tên chị nhé, chị sẽ cho người ra dẫn em vào." Có thể thấy được sự vui vẻ của Cố Yên Nhiên phát ra từ tận đáy lòng.
Cố Niệm Chi cạn lời.
Cô nhìn tấm thiệp mời trong tay: "Tấm thiệp mời này còn chưa đủ để tôi đi vào đó à? Còn phải tìm chị Cố mới được vào ư? Vậy còn cần thiệp mời làm gì chứ? Mai tôi báo thẳng tên của chị luôn là được rồi."
Cố Niệm Chi trả lại thiệp mời cho Cố Yên Nhiên.