Âm Thế Hùng bị Hoắc Thiệu Hằng chọc tức đến mức suýt nữa phun ra máu.
Tôi già lắm sao? Già lắm sao? Thật sự già lắm sao?
Chúng ta bằng tuổi đấy nhé Hoắc thiếu!
Âm Thế Hùng chỉ dám gào thầm trong lòng...
Anh ta bực tức rút đầu về, chán chường ngồi ở ghế lái, chỉ còn thiếu nước đưa tay đấm vào còi xe một cách ấu trĩ.
Hoắc Thiệu Hằng không lên xe, cứ thế tựa lưng vào mui xe im lặng hút thuốc.
Ánh đèn đường lờ mờ hắt lên người anh, phản chiếu bóng lưng anh tuấn cao ngất, đôi chân dài khiến cho người ta chỉ muốn phạm sai lầm, tất cả những hình ảnh này đặt trong đêm khuya tháng mười ở Đế Đô lại nhuốm một chút cô tịch u uất.
Âm Thế Hùng không dám quấy rầy Hoắc Thiệu Hằng, cũng không dám thúc giục anh lên xe.
Ngồi đợi một lúc, Âm Thế Hùng nghĩ ra một chuyện liền âm thầm gọi điện cho Mã Kỳ Kỳ.
Mã Kỳ Kỳ vừa nói chuyện với Cố Niệm Chi xong, đang về phòng chuẩn bị đi ngủ.