"Em bị đuổi giết thật sao?! Sao em lại bị đuổi giết ở Đức?!" Đôi mắt tròn xoe của Trần Liệt lại càng trợn tròn hơn, một tia hy vọng cuối cùng rốt cuộc cũng rơi xuống đáy vực. Cõi lòng anh ta... như bị ngâm vào nước hoàng liên vậy, đắng chát từ trong ra ngoài.
Cố Niệm Chi không biết vì sao Trần Liệt lại hỏi cô như thế, không khỏi lườm anh ta một cái, cười như không cười nói: "... À, em chán quá nên tìm người tới đuổi giết cho vui ấy mà, lý do này đã vừa lòng anh chưa?"
Trần Liệt lập tức nhận ra là mình đã hơi quá lời, vầng trán tròn tròn rịn ra vài giọt mồ hôi. Anh ta lấy khăn tay lau mồ hôi rồi luôn miệng xin lỗi: "Niệm Chi, Niệm Chi ơi, anh không có ý đó, là tại vì... là tại vì trong lòng anh cảm thấy rất buồn..."
Anh ta nghẹn ngào nói, "Chuyện này đều là do bác... bác sĩ Diệp làm sai. Nếu không phải vì cô ấy, em cũng sẽ không bị đuổi giết... cô ấy giấu anh chuyện em gửi tin nhắn gọi điện thoại cho anh, đến tận bây giờ anh mới biết chuyện này..."