Hoắc Thiệu Hằng không muốn công khai quá nhiều.
Anh hợp tác với chuyên cơ trong nước đến Cuba diễn màn kịch, chỉ để có thân phận danh chính ngôn thuận xuất hiện ở đây.
Thế nên sau khi hội đàm ngắn gọn với Chủ tịch Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng Cuba, anh liền xin phép Thượng tướng Quý muốn về nước ngay.
Thượng tướng Quý không đồng ý. Ông ngồi ở bàn làm việc cười tươi như phật Di Lặc: "Thiệu Hằng à, cậu nghĩ mà xem, cậu vừa đến đã đi ngay thì người ta sẽ nghĩ gì? Những người theo dõi cậu sẽ nghĩ gì?"
Có lý, đã diễn thì phải diễn tròn vai, một trăm bước đã đi được chín mươi chín bước rồi, không thể để bước cuối cùng làm công sức của bao nhiêu bước trước đổ sông đổ biển được.
Hoắc Thiệu Hằng biết vì sự phản bội của "chuột chũi" nên các cơ quan tình báo của các nước đều đang theo dõi hành tung của anh.
"Vâng, thủ trưởng nói đúng ạ." Hoắc Thiệu Hằng không phản đối, "Vậy cháu sẽ chờ thêm mấy ngày nữa."