Cố Niệm Chi nhịn đau, lấy chiếc túi làm từ quần áo nữ tu sĩ xuống, lấy quần lót mới tinh mà Josephine cho cô từ trong đó ra, tìm được cả chiếc áo lót nhỏ rồi buộc chặt cánh tay bị đạn bắn bị thương hai lần lại, sau đó nhanh chóng thay bộ quần áo nữ tu sĩ vào, ngay cả đầu cũng đội chiếc khăn trùm đầu đen nhánh lên.
Ăn mặc thế này, dù đối phương có dùng kính viễn vọng cũng không quá dễ dàng phát hiện ra cô.
Trong đêm tối, quần áo màu đen sẽ không phản quang, dễ dàng lẫn vào trong bóng tối.
Thay quần áo xong, Cố Niệm Chi ngồi nghỉ một lát, lúc này cả người mới từ từ trở lại bình thường.
Cố Niệm Chi hơi thở hổn hển, nhắm mắt lại dựa vào vách hang đá, nắm chặt tay, bắt đầu suy tư trong lòng xem ai có thâm thù đại hận gì với cô, nhất định phải giết chết cô bằng được, hơn nữa lại có năng lực lớn đến thế, có thể điều động được cả cảnh sát và lính đánh thuê tới giết cô như thế này?