Cố Niệm Chi lặng lẽ gập sách vở lại, chậm rãi nhổm người, ngước mắt nhìn thấy một đôi vợ chồng trung niên chân chất đang đứng ở mép bãi cỏ, nở nụ cười khiêm nhường nhìn cô, sau đó khom người theo thói quen.
Ánh mắt Cố Niệm Chi hơi lóe lên. Cô nhận ra đôi vợ chồng này. Đó là ba mẹ của nữ du học sinh bị hại Lê Hải Thanh.
Cô đứng dậy, khẽ phủi cỏ và đất trên người, đi về phía bọn họ.
"Luật sư Cố!" Ba mẹ của Lê Hải Thanh ngập ngừng gọi tên cô, ánh mắt có chút e ngại, nét mặt vừa cảm kích vừa đau thương, cố gắng giữ thái độ bình tĩnh.
Nhìn thấy Cố Niệm Chi mắt ngọc mày ngài này, hai vợ chồng họ còn có vài phần tôn sùng cô.
Luật sư Cố còn trẻ hơn cả con gái của họ, mà lại giỏi giang như vậy…
Mắt Cố Niệm Chi hơi cay cay, khóe môi khẽ nhếch lên, cố gắng cong thành một nụ cười, để cho đôi vợ chồng đang hơi luống cuống kia thả lỏng hơn.