Ánh mắt của những bạn học trong giảng đường giống như những chiếc đèn pha nhìn sang, Cố Niệm Chi không chịu nổi nữa, nhỏ giọng nhượng bộ Hoắc Thiệu Hằng: "Hoắc thiếu, em sai rồi, chúng ta có thể đi được chưa?"
"Sai á? Sai chỗ nào?" Hoắc Thiệu Hằng ngồi yên bất động như dãy núi ở đó, dời ánh mắt đi, không nhìn Cố Niệm Chi, nhưng khóe mắt vẫn chú ý đến cô.
Cố Niệm Chi nghĩ một chút, cô nhận sai nhanh quá, kỳ thực, trong chuyện này, cô sai thật sao?
Cô chỉ muốn nếm trải thử tình yêu giống những bạn học bình thường khác thôi mà…
Có điều sau khi thật sự nếm trải, cô phát hiện quả thật không phù hợp lắm.
Bởi vì Hoắc thiếu không phải là bạn học bình thường, cô dùng tiêu chuẩn tình yêu của người bình thường để so sánh anh thì đúng là một sai lầm lớn.
Cây mía còn không có hai đầu ngọt mà, sao cô có thể tham lam như vậy được chứ?
Vừa nghĩ, Cố Niệm Chi hiểu ra ngay, chính xác là cô đã sai rồi.