"Tự do ư?" Người đàn ông tên Dạ Huyền này có vẻ như vô cùng coi thường từ đó, "Cô cả à, cô lại quên rồi. Bác Cố giúp đỡ những đứa trẻ ở cô nhi viện không phải để giam cầm tự do của chúng tôi… Chúng tôi chưa từng mất tự do."
"Vậy sao?" Cố Yên Nhiên cười hơi mệt mỏi, không có sức lực để bắt bẻ từng câu từng chữ với anh ta. Cô ta quay đầu sang chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lạnh nhạt nói, "Coi như tôi nói sai, được chưa? Tôi rất mệt, hôm nay không muốn cãi nhau."
"Không ai muốn cãi nhau với cô cả." Dạ Huyền vươn người sang nhìn sắc mặt Cố Yên Nhiên, thấy cô ta hơi tiều tụy thật. Anh ta đẩy Cố Yên Nhiên một cái, nói: "Cô ngồi sang kia đi, để tôi lái xe."
Cố Yên Nhiên quay đầu xuống nhìn thoáng qua chiếc SUV của Dạ Huyền ở phía sau, bĩu môi nói, "Xe của anh thì làm thế nào?"
"Để đó, sau khi về tôi tìm người kéo đi là được."