Nghe Cố Yên Nhiên nói vậy, lòng Hoắc Thiệu Hằng cũng trĩu xuống.
Ngay cả Cố Yên Nhiên cũng biết lôi Cố Niệm Chi ra để thuyết phục anh, lẽ nào ai ai cũng đều biết tầm quan trọng của Cố Niệm Chi đối với mình sao?
Cô ấy không thể trở thành nhược điểm của anh được. Anh cũng không cần nhược điểm.
Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên lắc đầu, một lần nữa từ chối lời đề nghị của Cố Yên Nhiên: "Dù Cố Niệm Chi có là em gái của cô đi chăng nữa, dù ba cô có là ba của cô ấy đi chăng nữa, tôi có lý do gì để nhất định phải cứu ba của hai người sao?"
Cố Yên Nhiên không khỏi nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, vì sao Hoắc Thiệu Hằng lại khó nói chuyện vậy? Cứng không chịu, mềm cũng chẳng xong?
Nói thế nào anh ấy cũng không chịu ra tay giúp đỡ, chẳng lẽ cô ta thật sự đã đánh giá cao địa vị của Cố Niệm Chi trong lòng Hoắc Thiệu Hằng rồi sao?
Nghĩ vậy, tâm trạng u ám bao lâu nay của cô ta bỗng buông lỏng hơn một chút.