"Không tính là giỏi nấu nướng, chỉ là luộc chín mà thôi." Hoắc Thiệu Hằng cầm thìa canh lên, múc một thìa xúp rắn màu trắng sữa, đưa tới trước mặt Cố Yên Nhiên: "Cô có muốn thử không?"
Cố Yên Nhiên mừng rỡ, vội cầm thìa nếm thử hai miếng, nhấm nháp hương vị trong miệng rồi vui vẻ nói: "Ăn còn thơm hơn cả ngửi! Anh còn trẻ thế đã là Thiếu tướng Đế quốc, lại còn biết nấu ăn nữa!" Nói rồi cô ta tấm tắc khen ngợi: "Không biết cô gái nào có phúc được trở thành vợ của anh đây."
Hoắc Thiệu Hằng múc cho mình một bát xúp rắn, không tiếp lời của Cố Yên Nhiên mà chuyển chủ đề một cách tự nhiên: "Cô Cố có biết đám tay súng bịt mặt bắt giữ cô là người ở đâu không?"
Cố Yên Nhiên hơi khựng lại, nhíu mày suy nghĩ, "... Gia đình tôi ở Barbados vốn rất kín đáo thu mình, tôi cũng không biết vì sao bọn chúng lại nhất định phải tìm ba tôi nữa..."