"Sốt cao?" Lông mày của Hoắc Thiệu Hằng hiếm khi nhíu lại như vậy, "Đó là do trong cơ thể bị nhiễm trùng? Hay là xương chưa liền lại hoàn toàn? Hay là cột sống có biến chuyển xấu?"
Trong nháy mắt anh đã nói ra được mấy khả năng, Trần Liệt không kìm được liếc nhìn anh một cái, "Anh hiểu biết cũng không ít đâu..."
"Mau chẩn đoán bệnh đi, đừng nói nhảm nữa." Hoắc Thiệu Hằng đi tới, cúi người kiểm tra thử trán của Cố Niệm Chi. Quả thật là nóng vô cùng nóng, sắc mặt của cô đỏ ửng như mây màu, nếu không phải tại đang bị sốt thì thật sự có thể coi là xinh đẹp không gì sánh được.
Có điều cho dù bị bệnh, dáng vẻ nằm trên giường của cô vẫn mang vẻ đẹp mỏng manh của đóa hoa phù dung sớm nở tối tàn.
Hoắc Thiệu Hằng lặng lẽ dời ánh mắt đi, nhìn về phía cái giá để bình ở góc tường.