"Là ai vậy? Ô dù to thế cơ à?" Cố Niệm Chi tò mò hỏi một câu. Cô thả chân từ trên ghế sofa xuống, ngồi thẳng người lên, chỉ có tay là vẫn ôm chặt chiếc gối ôm hình con gấu trúc của mình.
"Không biết đó là ai, chỉ nghe nói là một đàn em sinh viên chính quy của khoa mình thôi." Mã Kỳ Kỳ nói, mắt đảo một vòng rồi đứng bật dậy, lại chạy ra ngoài, "Để tớ lại đi nghe ngóng xem thế nào."
"Quay lại!" Cố Niệm Chi vội vàng nhảy xuống khỏi sofa, kéo cánh tay Mã Kỳ Kỳ lại: "Thôi bỏ đi bỏ đi, tớ chỉ thuận miệng nói một câu thôi mà, cậu đừng nghe ngóng gì nữa, quan tâm người ta là ai làm gì chứ? Dù sao cũng đâu phải cứ nhà cô ta nói là chốt được luôn đâu."