Quế Tố Dao quay lại thấy Cố Niệm Chi đang nhìn mình, hơn nữa còn đang gật đầu cười. Cô ta hơi ngại bèn đứng dậy nói với Cố Niệm Chi: "Em muốn uống gì? Chị lấy cho em."
"Cảm ơn chị Quế, em muốn uống cà phê ạ." Cố Niệm Chi cũng đứng lên theo, "Để em giúp chị."
Hà Chi Sơ nhíu mày phản đối: "Niệm Chi, tối rồi còn uống cà phê cái gì? Trong tủ lạnh có sữa đấy, bỏ vào lò vi sóng cho nóng rồi hãy uống."
Khóe miệng Cố Niệm Chi giật giật hai cái, không hài lòng lẩm bẩm: "Em có phải trẻ con đâu, sao ngay cả quyền uống cà phê cũng không có vậy?"
Quế Tố Dao đánh mắt ra hiệu với cô, nhỏ giọng nói: "Em còn dám cãi lại Giáo sư Hà à?"
"Em đâu có cãi lại đâu ạ?" Cố Niệm Chi hận không thể lấy kim khâu miệng mình lại. Sau này trước mặt Hà Chi Sơ, cô nhất định sẽ ngoan ngoãn làm một cái cây, hoặc một cái bình hoa cũng được, tóm lại là sẽ không nói chuyện kiểu đó nữa, tránh gây phiền phức.