Đẩy tay Hoắc Quan Thần ra, Tống Cẩm Ninh kiên quyết quay người, ngồi vào trong ô tô, đóng cửa sầm một tiếng.
"Đi thôi." Hoắc Thiệu Hằng lập tức hạ lệnh.
Chiếc xe chống đạn đặc biệt của anh lập tức khởi động, nhanh chóng rời khỏi tòa nhà họ Hoắc.
Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long đuổi theo ra sau chỉ kịp thấy đèn hậu của chiếc xe, đang vạch ra một đường cong thật dài trong màn đêm.
Ngọn đèn trước cửa sắt lớn phát ra ánh sáng trắng, chiếu sáng trước cửa như ban ngày.
Hoắc Quan Thần mất hồn mất vía đứng dưới ngọn đèn, cơ thịt trên mặt giật run lên, nước mắt đong đầy trong mắt, nhưng từ đầu đến cuối đều không rơi xuống.
Thượng tướng Quý nhìn ông ta một chút, hỏi thăm tình hình Tống Cẩm Ninh, "Quan Thần, chẳng phải Tống Cẩm Ninh vẫn luôn bị bệnh sao? Sao hôm nay nhìn giống như đã khỏe lại rồi thế? Cậu có biết cô ấy khôi phục lúc nào không? Cô ấy tỉnh táo lại từ bao giờ?"