Những ngôn từ sắc sảo của Cố Niệm Chi khiến cho Hoắc Gia Lan phải lùi về sau mấy bước, thần sắc không khỏi sững sờ ra.
Bạch Cẩn Nghi nhìn thấy vậy bèn lắc đầu cực kì không đồng ý, nói với Hoắc Quan Thần: "Quan Thần, khó khăn lắm Cẩm Ninh mới có chút khởi sắc, lẽ nào lại từ bỏ sao? Một khi đã từ bỏ thì không biết phải đợi thêm bao nhiêu năm nữa..."
Hoắc Quan Thần mím chặt môi, vẻ mặt tái nhợt nhìn Hoắc Thiệu Hằng, giọng nói rất nghiêm túc: "Con định sẽ làm gì? Mau đưa mẹ con lên tầng đi! Không cần nghe mấy người không liên quan này nói linh tinh."
Người không liên quan mà ông ta nhắc đến, dĩ nhiên là chỉ Cố Niệm Chi.
Suy nghĩ trong đầu Cố Niệm Chi vội vã xoay chuyển, đang tính xem nên thuyết phục Hoắc Quan Thần thế nào thì nghe thấy Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh nói: "Ý của Niệm Chi cũng là ý của con. Con muốn đưa bà ấy đi chữa bệnh."
"Vớ vẩn! Bố không cho phép!"
Hoắc Quan Thần đứng trước mặt Hoắc Thiệu Hằng.