Chereads / Tam Thốn Nhân Gian / Chapter 49 - Chương 49: Hắn không giống kẻ xấu

Chapter 49 - Chương 49: Hắn không giống kẻ xấu

Sóng gió ở Hồi Văn học đường trong Pháp Binh hệ quá lớn, nhất là sau khi cả Tào Khôn cũng tham gia khảo hạch, hai người thi với nhau lập tức dẫn tới nhiều người chú ý hơn, thậm chí, ngay cả các Lão sư khác của Pháp Binh hệ nghe nói chuyện này xong cũng tranh thủ tới xem.

Dù sao thì bản thân Vương Bảo Nhạc có quá nhiều sắc thái truyền kỳ, một khi hắn có thể trở thành Hồi Văn học thủ thì hắn chính là vị song học thủ đứng thứ hai trong lịch sử của Pháp Binh hệ!

Mặc dù sau buổi học của Chưởng viện xong thì trong lòng các lão sư cũng có vài phán đoán, cảm thấy khả năng Vương Bảo Nhạc trở thành Hồi Văn học thủ không khó lắm, nhưng dù sao thì thiên phú của Tào Khôn ở Hồi Văn cũng không thấp. Hai người thi với nhau sẽ khiến vô số người chú ý, thắng bại nhất thời khó mà nói trước được.

Còn ông râu dê ấy à, sau khi nghe về chuyện này xong thì chỉ mỉm cười.

"Thú vị lắm."

Ông thầm nghĩ, còn cho rằng nếu như Vương Bảo Nhạc thua thì thôi, nhưng nếu như Vương Bảo Nhạc thắng được thì sẽ trở thành song học thủ, học sinh vĩ đại nhường ấy, lại do chính mình dùng quyền đặc chiêu giành được. Lúc hắn trở thành Linh Thạch học thủ mình không tỏ vẻ gì thì thôi bỏ qua đi vậy, lần này mà hắn thành Hồi Văn học thủ thì mình phải thưởng một vài món gọi là mới được.

Trong lúc tất cả mọi người đều tập trung chú ý, bên trong Hồi Văn học đường, Tào Khôn nghiến răng nghiến lợi mở khảo hạch ra, thành tích Hồi Văn của hắn lúc trước là bốn mươi vạn, khoảng thời gian trước vì áp lực quá lớn cho nên liều mạng đi học, nay cũng đột phá được kha khá, có thể đạt được tầm bốn mươi lăm vạn, lúc này hắn cũng đỏ mắt vội vàng đuổi theo.

Bên trong Hồi Văn học đường phát ra nhiều tiếng kinh hô hơn. Những tiếng kinh hô này nhanh chóng lan rộng ra khắp nơi.

"Tào Khôn không hổ là học thủ, chỉ mới đây thôi mà đã tới mười vạn rồi! Các ngươi nhìn kìa, thành tích của hắn kéo lên nhanh thật!"

"Vương Bảo Nhạc còn lợi hại hơn này, đã ba mươi vạn rồi kìa!!"

Tiếng xôn xao trong học đường ngày càng lớn hơn. Nếu như đổi lại là lúc khác, có Lão sư ở đây thế này thì bọn họ tất nhiên không dám như thế nhưng cảnh tượng trước mắt thật sự quá sức oanh động. Lão sư của Hồi văn học đường cũng hiểu tâm tình của bọn họ cho nên cũng không la mắng gì, chỉ nhìn Vương Bảo Nhạc với vẻ tán thưởng lẫn chờ mong nhiều hơn.

Về phần Tào Khôn lúc này thì đã nổi giận đùng đùng. Toàn bộ tâm thần đều dồn hết vào trong khảo hạch, liều mạng đuổi theo, dần dần, thành tích của hắn đã lên tới hai mươi vạn. Nhưng đúng lúc này xung quanh lại vang lên tiếng kinh hô rung trời trước nay chưa từng có.

"Vương Bảo Nhạc... Bốn mươi vạn rồi!"

"Vẫn còn đang tăng kìa, bốn mươi ba vạn!! Hắn đã vượt qua thành tích cũ của Tào Khôn rồi. Bây giờ hắn chính là học thủ!"

"Mẹ ơi, bốn mươi ba vạn vẫn chưa phải cực hạn. Các ngươi nhìn kìa, bốn mươi bảy vạn!"

Tiếng kinh hô vang lên từng đợt vô cùng vang dội, đợt sau còn lớn hơn đợt trước. Thành tích của Vương Bảo Nhạc từ đầu chí cuối đều chưa từng dừng lại, nó vẫn còn đang liên tục tăng lên, nhanh chóng đến bốn mươi chín vạn, sau đó là năm mươi hai vạn!!

Cảnh này cũng được mọi người đưa lên linh võng, thế là vô số bài viết về Vương Bảo Nhạc lại trở thành tiêu điểm chú ý của toàn bộ đạo viện.

"Sao lại là hắn nữa..."

"Sao là hắn mãi thế..."

Các học sinh khác trên linh võng đều cảm khái. Thật sự là gần một năm nay tên tuổi của Vương Bảo Nhạc đã nhiều lần phủ kín linh võng, cho nên bây giờ tất cả mọi người đều cảm khái không thôi.

Thế nhưng loại cảm khái này dần dần biến mất khi có người tìm ra thành tích cao nhất của Hồi Văn học thủ tiền nhiệm, thay vào đó là những tiếng hít mạnh và khiếp sợ.

Từ khi kỷ linh nguyên bắt đầu đến nay, Pháp Binh hệ tổng cộng xuất hiện mười chín vị Hồi Văn học thủ, trong số những người này, thành tích của vị thấp nhất chỉ có hơn ba mươi vạn Hồi Văn, còn nhiều nhất... thì chính là đến chín mươi ba vạn!

Người có thành tích cao nhất kia... nay chính là vị đại trưởng lão có địa vị cao hơn hẳn những trưởng lão khác trong Pháp Binh các của đảo Thượng Viện, cũng là một trong những vị cao tầng của đạo viện Phiêu Miễu, Đoan Mộc Kỳ, được gọi là một trong thập đại pháp binh sư!

Ngoại trừ là vị Hồi Văn học thủ có thành tích cao nhất trong lịch sử, Đoan Mộc Kỳ này cũng là vị song học thủ Linh Phôi, Hồi Văn duy nhất trong lịch sử của Pháp Binh hệ!

Duy chỉ có một điều khá đáng tiếc là tư chất của Đoan Mộc Kỳ ở Linh Thạch hơi kém một chút, cho nên không thể trở thành vị tam học thủ xưa nay chưa từng có!

Mà bây giờ... Mặc dù chuông học thủ chưa reo lên do phần khảo thạch của Vương Bảo Nhạc vẫn chưa kết thúc nhưng hắn đã trở thành Hồi Văn học thủ rồi, mà còn là vị song học thủ thứ hai trong lịch sử Pháp Binh hệ!

Việc này vừa truyền ra lập tức dẫn tới vô số tiếng bàn tán xôn xao khắp Đạo viện, nhất là khi thành tích của Vương Bảo Nhạc vẫn đang liên tục gia tăng ở bên trong vd, từ nam mươi vạn lên tới hơn sáu mươi vạn!

"Rốt cuộc Hồi Văn hắn biết được bao nhiêu đạo Hồi Văn thế này!"

"Đã sáu mươi bảy vạn rồi, đúng là không phải người mà!!"

"Bảy mươi vạn!!"

Lúc này không ai để ý đến Tào Khôn nữa, thành tích của hắn chỉ dừng lại ở bốn mươi sáu vạn đạo, sau đó tốc độ gia tăng ngày càng chậm, thân thể của hắn run lên một cái chấm dứt khảo hạch. Hắn ngẩng đầu dậy, vốn còn đang tràn đầy tin tưởng bởi vì thành tích của mình được tăng cao nhưng sau khi nhìn thấy thành tích của Vương Bảo Nhạc thì hắn lập tức đờ người ra, mở to hai mắt lên nhìn.

"Bảy mươi... Bảy mươi vạn... Đây... Không thể nào..."

Tào Khôn đứng phắt dậy, lùi lại mấy bước, toàn thân run rẩy. Trên mặt mang theo vẻ không dám tin, trước mắt tối sầm.

Đả kích này thật sự quá lớn. Đây cũng không phải tỉ thí nữa, đây rõ ràng là đè bẹp!

Hắn thật sự không dám tin số lượng Hồi Văn mà Vương Bảo Nhạc biết lại vượt xa mình nhiều như thế, theo hắn thấy thì đây là việc không thể nào.

Nhưng tận mắt nhìn số liệu đang tăng lên liên hồi kia, tựa như có vô số thanh kiếm sắc bén đâm xuyên qua trái tim hắn, làm cho toàn thân Tào Khôn xụi lơ. Hắn dựa vào vách tường, đầu óc trống rỗng, không thể nào chấp nhận nổi sự thật rằng mình đã bị người ta vượt qua, toàn thân cũng đờ đẫn đứng trơ ra.

Nhưng cú đả kích này vẫn chưa chấm dứt, tiếng kinh hô cuồng nhiệt xung quanh vẫn liên tục vang lên. Thứ bị mọi người chú ý tới chính là vách đá kia, số liệu của Vương Bảo Nhạc lại bộc phát thêm lần nữa, từ bảy mươi vạn nhảy lên thẳng tám mươi vạn!

Sau khi tăng lên thì tốc độ mới chậm dần lại, có thể thấy rõ Vương Bảo Nhạc đang khoanh chân ngồi trong màng sáng màu xanh kia đang mướt mồ hôi, thỉnh thoảng lại run rẩy, gân xanh trên trán cũng liên tục nổi lên. Rõ ràng, đến tầm này thì bản thân Vương Bảo Nhạc cũng đang gặp áp lực cực lớn.

Khảo hạch Hồi Văn này, càng về sau lại càng khó, không thể phạm phải chút sai lầm nào, đồng thời cũng không thể để quá giờ, phải nhanh chóng giải đáp các loại vấn đề xuất hiện ngẫu nhiên.

Cho dù là bản thân Vương Bảo Nhạc có công thức thôi diễn nhưng dần dần cũng chịu không nổi. Không phải do tốc độ thôi diễn của hắn không nhanh, mà là thể lực và tinh lực của hắn không cách nào chịu nổi.

Loại dốc hết đầu óc tính toán thế này thật sự rất tốn sức, thậm chí, trong quá trình này thân thể của hắn cũng gầy xọp xuống hẳn, gương mặt vốn tròn vo này cũng nhỏ lại hẳn một vòng. Thậm chí, nhìn kỹ thì Vương Bảo Nhạc đang hao gầy lúc này lại lộ ra dung nhan tuấn lãng đủ để khiến không ít người thèm thuồng!

Nếu như lúc này Vương Bảo Nhạc mà tỉnh táo đi soi gương thì bảo đảm hắn sẽ vô cùng kích động, cảm thấy mình là người đẹp trai nhất vũ trụ... Có điều, lúc này hắn đang đắm chìm trong việc giải đề thi cho nên toàn bộ tâm thần đều dồn hết vào Hồi Văn. Thời gian dần trôi, sau nửa canh giờ, hắn rốt cuộc cũng vất vả nhảy từ tám mươi vạn đạo Hồi Văn lên tới chín mươi vạn!

Tuy vẫn còn tiếp tục, nhưng tốc độ ngày càng chậm lại, trong sự chờ đợi của vô số người có mặt ở Hồi Văn học đường này. Lại ba canh giờ trôi qua, thành tích của Vương Bảo Nhạc vượt qua chín mươi ba vạn, lên tới chín mươi bốn vạn, toàn thân hắn chấn động, thể lực và tinh lực không chịu nổi nữa. Thời gian trả lời chậm một chút, thế là khảo hạch lập tức kết thúc!

Sau khi hắn chấm dứt, màng sáng màu xanh kia biến mất thì lập tức có tiếng chuông học thủ vang vọng khắp Pháp Binh hệ...

"Hồi Văn học thủ!"

"Song học thủ Pháp Binh hệ, Vương Bảo Nhạc!"

Pháp Binh hệ vang lên tiếng hét vang kinh thiên động địa nhưng Vương Bảo Nhạc không thể nghe thấy được nữa. Sau khi khảo hạch chấm dứt thì hắn đã hôn mê do tiêu hao thể lực quá lớn. Lão sư Hồi Văn bước tới đút một chút đan dược cho hắn xong thì mới đưa hắn về động phủ.

Sau khi thấy Vương Bảo Nhạc hôn mê xong thì đám học sinh đứng bên ngoài học đường đều lộ ra vẻ kính nể. Rõ ràng, Vương Bảo Nhạc lúc này đã khiến cho các học sinh phải bội phục.

Sau khi tiếng chuông học thủ vang lên thì Tào Khôn cười thảm một tiếng, phun ra vài búng máu tươi, tấm học thủ lệnh trong ngực cũng trực tiếp vỡ tan, hắn thất thểu, ngơ ngác xoay người rời đi.

Không ai để ý tới việc hắn rời đi, tiếng chuông học thủ của Pháp Binh hệ vang lên. Tất cả đốc tra trong bộ viện kỷ của Hồi Văn và Linh Thạch đều run như cầy sấy, cũng có không ít người âm thầm cảm thấy may mắn vì trước kia chỉ ráng kéo dài ỡm ờ chứ chưa từng kiếm chuyện với đám người Liễu Đạo Bân.

Bằng không thì lúc này bọn họ đều phải lo lắng không biết mình có giữ được chức vị hay không. Có một số người khôn lỏi thì chạy đi nịnh bợ đám Liễu Đạo Bân trước tiên...

Đám Liễu Đạo Bân vốn đang bị giam cầm, ai nấy đều căng thẳng lo lắng không hề biết chuyện xảy ra bên ngoài. Mặc dù bọn họ cũng nghe thấy tiếng chuông học thủ nhưng lại không biết cụ thể ra sao. Bọn họ chỉ có thể âm thầm đưa ra suy đoán, mãi cho tới khi nhìn thấy đám đốc tra đã bắt bọn họ về đây bước vào với vẻ nịnh nọt, thậm chí còn có người chủ động thả họ ra, nói cho họ biết Vương Bảo Nhạc đã trở thành Hồi Văn học thủ.

Đám người Liễu Đạo Bân nghe xong thì lập tức hưng phấn, ngửa mặt lên trời cười vang, cảm thấy như đã vén hết lớp mây đen ra để nhìn thấy trời xanh.

Trong lúc toàn bộ Pháp Binh hệ đang kháo nhau về thân phận song học thủ của Vương Bảo Nhạc thì ở bên trong học thủ các của Linh Phôi học đường, Lâm Thiên Hạo đang tức giận ném hết tất cả mọi thứ trong phòng xuống, ánh mắt hằn lên vẻ phẫn nộ, hắn nhìn chằm chằm vào phía động phủ của Vương Bảo Nhạc.

Hắn không thể chịu được cuộc sống sau này sẽ bị Vương Bảo Nhạc chiếm thế mạnh, còn mình thì mất hết quyền lực. Lúc này, trong mắt hắn đã dần lộ ra sát khí.

Cùng lúc đó, ở bên trong Chiến Võ hệ, trong chỗ ở của Lục Tử Hạo lại có thêm một vị khách đến từ bên ngoài. Đây đúng là cô em gái Chu Tĩnh của Chu Lộ trước kia. Cô chính là cô gái đã đeo mặt nạ mèo con trong câu lạc bộ ngày trước. Lúc này vô đang hưng phấn đưa một thẻ ngọc cho Lục Tử Hào, nhìn ảnh của Vương Bảo Nhạc mà Lục Tử Hạo đã mở ra sẵn trên linh võng.

"Đây là tư liệu mà ngươi muốn đấy. Ta chỉnh lý nó lâu muốn chết, lén lút lấy ra một phần từ chỗ cha ta nữa. Ngươi nói mau xem nào, con thỏ béo vô sỉ đó có phải tên Vương Bảo Nhạc này không?"

Cô nàng hớn hở vô cùng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hình của Vương Bảo Nhạc trên linh võng.

Bức hình này đúng là Vương Bảo Nhạc đang tiều tụy do khảo hạch quá độ, gương mặt gầy xọp đi, bị học sinh xung quanh chụp ngay góc nghiêng đưa lên linh võng.

"Ta cảm thấy Vương Bảo Nhạc không giống con thỏ béo kia tí nào. Ngươi xem hắn còn đẹp trai lắm này, không giống kẻ xấu chút nào."

Cô nàng kia xem đi xem lại mấy lần, càng xem càng cảm thấy góc nghiêng của Vương Bảo Nhạc dường như có sức quyến rũ lạ thường.

"Hắn đẹp trai á? Cô bị mù à?"

Lục Tử Hạo lập tức ngừng động tác đang làm lại, ngước mắt lên nhìn!