Chereads / Tam Thốn Nhân Gian / Chapter 50 - Chương 50: Khách không mời mà đến

Chapter 50 - Chương 50: Khách không mời mà đến

"Mẹ ơi, hóa ra ta gầy xong thì đẹp trai nhường này kia á!!"

Sáng hôm sau, Vương Bảo Nhạc tỉnh lại trong động phủ. Sau khi xoa cái trán đang căng cứng của mình, hắn nhớ hình như trước khi mình ngất đi thì đã trở thành học thủ, cho nên vội mở linh võng lên xem tin tức.

Thế là hắn nhanh chóng thấy được bức ảnh chụp mình.

Vương Bảo Nhạc nhìn chằm chằm nửa bên mặt của mình trên bức ảnh kia không chớp mắt, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn. Hắn ngắm nghía hồi lâu, cuối cùng xác nhận đó chính là mình xong thì vô cùng kích động.

"Đây... Đây thật sự là mình sao? Ôi cái cằm như đao khắc này, sống mũi cao vút thẳng tắp kia, đôi mắt cơ trí hơn người nọ..."

Vương Bảo Nhạc cảm thấy hai mắt ươn ướt, chủ yếu là góc chụp của bức ảnh này thật sự hết sức tuyệt diệu.

Chụp được cái bản mặt tiều tụy hao gầy của Vương Bảo Nhạc được thành tuyệt mỹ thế này, tràn ngập một cỗ quyến rũ nói không nên lời, khiến cho Vương Bảo Nhạc tự nhìn mà cũng hết hồn. Lúc này, hắn vội vàng lấy cái gương ra so sánh, nhìn cái mặt tròn vo trong gương, lại nhìn bức ảnh đẹp trai không còn thiên lý kia, Vương Bảo Nhạc càng ngắm càng thấy thỏa mãn.

"Chẳng trách ai cũng bảo mỗi người béo đều có tiềm lực vô biên, hóa ra đều là thật. Vương Bảo Nhạc ta đúng là có tiềm lực vô ngần, hừ hừ, nếu như đến ngày nào đó ta thật sự gầy được thì nhất định sẽ đẹp trai vô địch vũ trụ luôn!"

"Cả mấy minh tinh của Liên bang cũng phải chào thua ấy chứ!"

Vương Bảo Nhạc hí hửng ngồi tự sướng, sau đó lưu bức ảnh trên linh võng lại, chuẩn bị sau này cần ảnh thì cứ gửi bức này cho người ta là được.

"Dù sao thì bức ảnh này mới hợp với mình nhất."

Vương Bảo Nhạc vỗ bụng, hớn hở tiếp tục xem linh võng. Chỉ xem mấy lời khen ngợi lẫn kinh thán khi mình trở thành song học thủ mà thôi, còn mấy lời mai mỉa chê bai này nọ thì Vương Bảo Nhạc tự động lờ đi coi như không thấy.

Vương Bảo Nhạc nhanh chóng xem xong hết một lượt, lúc này hắn mới cảm thấy mỹ mãn lôi một túi đồ ăn vặt ra nhai, trong lòng cảm thấy vô cùng sung sướng, thầm nghĩ hôm nay mình đã là song học thủ rồi, bây giờ chẳng còn ai bắt nạt được mình nữa!

"Có một số việc phải bắt tay vào làm trước tiên mới được. Dù sao thì cũng không thể để tên Lâm Thiên Hạo kia đắc ý được. Đám ở Bộ viện kỷ nọ cũng chỉ là tay sai của hắn, mình phải cố gắng hơn nữa để đạp cả hắn xuống luôn mới được!"

Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây thì bỏ đồ ăn vặt xuống, đang định ra ngoài thì đúng lúc này lại có Liễu Đạo Bân đến bái phỏng.

Thực ra thì Liễu Đạo Bân đã đến nhiều lần lắm rồi nhưng lần nào cũng chỉ đứng bên ngoài động phủ nhỏ giọng cầu kiến, sợ Vương Bảo Nhạc còn đang ngủ lại bị hắn đánh thức. Lúc này, hắn cầm chừng chắc Vương Bảo Nhạc đã thức dậy rồi nên lại đến lần nữa,

"Đạo Bân bái kiến Linh Thạch, Hồi Văn song học thủ!"

Liễu Đạo Bân vừa vào thì lập tức khấu đầu một cái thật sâu, lúc đứng dậy thì vội bước lên quét dọn động phủ rồi pha trà bưng lên cho Vương Bảo Nhạc.

Trong lòng Vương Bảo Nhạc cảm thán, từ sau khi mình thất thế, thủ hạ bị bắt nhốt thì lâu lắm rồi không được hưởng đãi ngộ thế này. Lúc này, hắn mỉm cười nâng tách trà lên nhấp một hớp, sau đó mỉm cười.

"Đạo Bân à, khoảng thời gian trước đã khiến ngươi chịu khổ nhiều rồi."

"Làm việc vì học thủ nào có khổ gì! Chỉ là trong lòng Đạo Bân vẫn tức giận không cam tâm, Bộ viện kỷ dám ép bọn ta vu vạ nhiều điều để bôi nhọ học thủ, Liễu Đạo Bân ta từ đầu chí cuối đều giữ vững lập trường, chuyện vu oan cho học thủ như thế ta tuyệt đối không thể nào làm được!"

Liễu Đạo Bân tranh thủ tỏ rõ thái độ, ưỡn ngực lên vỗ mạnh mấy cái.

Vương Bảo Nhạc rất hài lòng với thái độ của Liễu Đạo Bân, lúc này ngẫm nghĩ một hồi thì hắn hơi nghiêng người lên trước, Liễu Đạo Bân thấy vậy thì vội rướn người lên ghé tai lại gần cho Vương Bảo Nhạc tiện nói chuyện.

"Ta không định mở lại hội nghị học thủ nữa. Ngươi chú ý cho kỹ thái độ của Bộ viện kỷ bên Linh Thạch và Hồi Văn học đường. Ngoài ra, ta không muốn nhìn thấy đám người Trương Lam tiếp tục ở lại trong Đạo viện nữa!"

Vương Bảo Nhạc vừa nói xong thì Liễu Đạo Bân lập tức hiểu rõ, trong lòng càng kích động hơn.

Hắn biết rõ Vương Bảo Nhạc đây là đang cho mình quyền lực cao hơn, mặc dù hiện tại không phải đốc tra nhưng lại có quyền cao hơn cả đốc tra. Hắn có thể tưởng tượng ra được bộ dạng nơm nớp lo sợ của đám đốc tra của Bộ viện kỷ của Linh Thạch và Hồi Văn học đường.

"Học thủ cứ yên tâm, Đạo Bân đã hiểu rõ!"

Liễu Đạo Bân hít sâu một hơi, tỏ thái độ vô cùng trịnh trọng, sau khi nói thêm vài câu với Vương Bảo Nhạc thì hắn mới rời đi.

Đợi tới khi hắn đi rồi, Vương Bảo Nhạc nghĩ ngợi một chút rồi lại mở nhẫn truyền âm ra, liên hệ với những thủ hạ của mình đã bị bắt lúc trước, để ân cần thăm hỏi. Hắn biết chuyện này không thể để Liễu Đạo Bân làm thay được, lúc nghiên cứu tự truyện của quan lớn khiến cho hắn hiểu rõ một đạo lý, ấy chính là tự mình phải làm mấy việc lôi kéo nhân tâm này mới được.

Thực tế thì những gì hắn làm đều đúng cả, những học sinh lúc trước bị bắt đi nay được Vương Bảo Nhạc ân cần thăm hỏi xong thì ai nấy đều kích động hơn hẳn, hăng hái bừng bừng, tự tôn kính mà họ dành cho Vương Bảo Nhạc lúc này đã lên tới mức sùng bái rồi.

Tất cả đều là do thân phận song học thủ của Vương Bảo Nhạc và cũng do lần này mọi người cùng chung hoạn nạn với nhau!

Sau khi xử lý chuyện của Bộ viện kỷ xong thì Vương Bảo Nhạc lấy phần sau của Dưỡng Khí quyết ra. Sở dĩ, hắn không định mở hội nghị học thủ tiếp là bởi vì hắn chẳng buồn đến gặp Lâm Thiên Hạo.

"Sau khi đạp hắn xuống thì trong Pháp Binh hệ này đều do Vương Bảo Nhạc ta định đoạt hết, thế mới là tốt nhất."

Vương Bảo Nhạc hừ lạnh một tiếng, cúi đầu nghiên cứu phần Linh Phôi học trong Dưỡng Khí quyết.

Thực ra thì Linh Phôi và Hồi Văn có rất nhiều điểm giống nhau, có điều những điểm giống nhau này cần phải nắm giữ được ít nhất hơn sáu mươi vạn Hồi Văn thì mới có thể phân loại và tìm ra được.

Ví như có rất nhiều cách khắc họa Hồi Văn chi tiết, cách phân chia Hồi Văn, cũng như cách tạo thành Linh Phôi ngay trên Linh Thạch chẳng hạn. Càng rành rẽ hiểu rõ về Hồi Văn thì mấy điểm giống nhau này lại càng nhiều hơn.

Vương Bảo Nhạc có thể thông qua thôi diễn công thức tính toán Hồi Văn thì lại càng có ưu thế hơn. Ngày đó, hắn cũng dùng cách kết hợp Hồi Văn và Linh Phôi học để giải được phần khảo nghiệm mà vị đại sư trưởng lão đảo Thượng Viện đã ra cho hắn trong lớp học chưởng viện.

Cho nên, đối với Vương Bảo Nhạc lúc này đã lấy được ghế Hồi Văn học thủ xong thì độ khó của việc lấy thêm cái ghế Linh Phôi học thủ đã cực kỳ nhỏ.

Dù sao thì vốn liếng của hắn quá sâu, dù là Linh Thạch hay Hồi Văn cũng thế, phần tích lũy được từ hai thứ này đều thành hậu tích bạc phát, sẽ đề cao Linh Phôi học lên tới một trình độ khủng bố tới mức khiến cho người ta hoảng sợ.

Đoan Mộc Kỳ năm đó cũng giành được chức Linh Phôi học thủ ngay sau khi mới giành được ghế Hồi Văn học thủ trong vòng chưa đầy hai tháng, vậy nên có thể thấy được sau khi rành rẽ về Hồi Văn thì sẽ trở nên đáng sợ tới cỡ nào.

Thực tế, đây cũng là lý do khiến Lâm Thiên Hạo cảm giác được một cỗ áp lực cực lớn xen lẫn vài phần kiêng kỵ với Vương Bảo Nhạc.

Vì bây giờ đang chiếm ưu thế cho nên Vương Bảo Nhạc định thuận thế tiến lên, giành lấy ghế Linh Phôi học thủ. Lúc này, hắn hít sâu một hơi bắt đầu vùi đầu nghiên cứu.

"Mấy phần bí phương cần học thuộc lòng của Linh Phôi có quá nhiều chỗ giống với Hồi Văn, cứ áp dụng công thức của mình là giải quyết được ngay, điểm khó khăn duy nhất chính là độ thuần thục khi khắc họa."

"Người khác muốn tập độ thuần thục thì bản thân cần có vốn liếng để còn tập khắc, dù sao thì bọn họ cũng cần có Linh Thạch rỗng để chế tác Linh Thạch..."

"Còn ta thì căn bản không cần tới Linh Thạch rỗng, một là ta có thể chế tác được Linh Thạch bảy màu, có thể thừa nhận được nhiều Hồi Văn hơn! Điều ta cần làm chính là luyện cho quen với việc khắc họa các Hồi Văn Linh Phôi trong bí phương!"

Nghĩ tới đây Vương Bảo Nhạc lại lấy Linh Thạch ra, bắt đầu tập luyện khắc họa Hồi Văn.

Loại khắc họa này, một là để làm quen với sức lực cần dùng, hai cũng là để hiểu thêm về Hồi Văn nhiều hơn, phối hợp với nhau. Vương Bảo Nhạc lại cảm giác rõ ràng ưu thế của mình lần nữa, người khác muốn khắc họa thì bình thường đều cần một khoảng thời gian để suy nghĩ nhưng hắn đã nắm chắc một lượng Hồi Văn vô cùng khủng bố nên chẳng cần động não làm gì. Mỗi một đạo Hồi Văn đều in sâu vào trong đầu hắn, có thể dễ dàng khắc họa ra được...

Mà độ chính xác cũng cao hơn hẳn người khác, có thể nói là vừa xuất phát thì đã ở gần với đích đến rồi!

Cảnh này làm cho chính bản thân Vương Bảo Nhạc cũng phải giật mình, sau đó hai mắt dần sáng lên.

"Nếu cứ thế này thì mình sẽ trở thành Linh Phôi học thủ nhanh thôi!"

Thời gian trôi qua, Vương Bảo Nhạc đắm chìm trong việc rèn luyện độ thuần thục của Linh Phôi, đến trưa ngày thứ ba thì có một vị khách không mời đã đến trước động phủ của hắn...

Ấy chính là Lục Tử Hạo.

Khi hắn đưa bái thiếp cầu kiến xong thì Vương Bảo Nhạc vừa mới khắc họa Linh Phôi của một thanh phi kiếm lập tức giật mình.

"Sao Lục Tử Hạo lại đến thế này? Chẳng lẽ hắn nhận ra thân phận của mình rồi sao!!"

Vương Bảo Nhạc có phần kinh ngạc nhưng nghĩ tới chuyện nay mình đã là song học thủ rồi thì hắn lập tức trừng mắt, lấy nhẫn truyền âm ra dặn dò với Liễu Đạo Bân một phen.

"Dù biết thì đã sao, nhưng mình cứ che giấu là hơn."

Vương Bảo Nhạc biết rõ nếu tránh mặt không gặp thì cũng không nên, vậy nên hắn mở cửa động phu ra, trên mặt mang theo vẻ thật thà hiền lành xen lẫn nghi hoặc nhìn Lục Tử Hạo... Lúc này tên kia mang bao tay dày cui, bên dưới áo bào nom nhô lên cứng ngắc giống như đang mặc quần sắt vậy.

"Ngươi là?"