Chereads / Tam Thốn Nhân Gian / Chapter 43 - Chương 43: Công thức hồi văn

Chapter 43 - Chương 43: Công thức hồi văn

Quay lại động phủ xong thì Vương Bảo Nhạc bắt đầu điên cuồng bế quan.

Loại bế quan này Vương Bảo Nhạc đã làm mấy lần trước khi trở thành học thủ rồi nhưng quyết tâm của hắn lần này lại cao hơn mấy lần trước rất nhiều.

Dù sao thì cảm giác nguy cơ khác nhau, cảm giác nôn nóng cũng khác hẳn.

Dù Vương Bảo Nhạc quyết tâm cỡ nào đi nữa nhưng trong khoảng thời gian ngắn thì với số lượng hơn trăm vạn Hồi Văn kia, hắn hoàn toàn không có cách nào nhớ được hết. Dù sao thì mục tiêu của hắn chỉ là vượt qua số lượng bốn mươi vạn đạo, qua được Tào Khôn là đủ.

Nhưng độ khó vẫn rất cao, dù sao thì Vương Bảo Nhạc cũng không phải học bá. Nếu như cho hắn mấy chục năm thì có lẽ hắn sẽ vượt qua Tào Khôn được nhưng nếu muốn làm được ngay thì không thực tế chút nào.

Vậy nên hắn dồn hết hy vọng vào chỗ Tạ Hải Dương, chẳng qua Tạ Hải Dương có tiếng không gì không làm được kia cũng đang nhức đầu khôn xiết, đòi đan dược phụ trợ ghi nhớ, lại còn đòi hàng cao cấp. Nếu ít ít thì hắn vẫn có cách nhưng Vương Bảo Nhạc lại đòi số lượng lớn mới gay.

Hắn sợ Vương Bảo Nhạc sẽ cắn thuốc quá liều mà chết...

Cuối cùng, hắn dốc hết cách thì vẫn phải cần rất nhiều thời gian thì mới lấy đủ số lượng đan dược mà Vương Bảo Nhạc muốn, Tạ Hải Dương tính sơ sơ thì thời gian cũng phải tầm hai năm.

Lúc hắn báo kết quả cho Vương Bảo Nhạc xong thì Vương Bảo Nhạc cũng nhụt chí, hắn không thể nào đợi được. Hai năm sau dù mình học thuộc được bốn mươi vạn đạo đi nhưng Tào Khôn tất nhiên sẽ học thêm được một mớ nữa. Cứ thế thì vĩnh viễn mình cũng không thể nào vượt qua đối phương được.

Thấy đám Trương Lam kia đắc ý như thế, đám người Liễu Đạo Bân thì bị bắt, Vương Bảo Nhạc không muốn kéo dài những ngày tháng thế này nữa.

"Vậy thì chỉ có một cách thôi!"

Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi rồi lấy cái mặt nạ màu đen kia ra. Nhìn cái mặt nạ trong tay, trên mặt hắn lộ ra vẻ chần chừ. Vương Bảo Nhạc có rất nhiều nghi vấn về cái mặt nạ này, hắn không biết cha mình lấy được cái này từ đâu.

Hắn đã từng nghĩ tới việc truyền âm hỏi thử nhưng lại cố gắng nhịn lại. Thật sự là cái mặt nạ này vô cùng bất phàm, Vương Bảo Nhạc sợ lộ phong thanh gì sẽ mang tới phiền toái cho cả nhà nên hắn định chờ tới lúc được nghỉ phép quay về nhà rồi hỏi thẳng mặt.

Lúc này, do dự một lúc xong hắn cũng cắn răng một cái khởi động mộng cảnh. Sau khi trước mắt hoa lên thì hắn đã xuất hiện trong vùng đất băng tuyết của mộng cảnh.

Xung quanh có gió lạnh thấu xương thổi qua, phía xa có bóng dáng hung thú ẩn hiện. Thậm chí, phía xa hơn còn thấp thoáng bóng của vô số ngọn núi băng.

Mộng cảnh giờ đây đã chân thật hơn lúc trước Vương Bảo Nhạc vào nhiều.

Thực tế thông qua Thái Hư Phệ Khí quyết mà mặt nạ này đã truyền thụ, sau khi Vương Bảo Nhạc trở thành học thủ xong thì hắn cũng không muốn tiếp tục bước vào trong mộng cảnh này nữa. Một mặt là lúc trước hắn đã nghi ngờ bên trong mặt nạ này có người, hơn nữa tám chín phần đây là phụ nữ... Nhưng đây cũng không phải trọng điểm. Điều quan trọng nhất, cũng khiến cho Vương Bảo Nhạc có ám ảnh sâu đậm nhất chính là vô số đau đớn mà Vương Bảo Nhạc đã phải gánh chịu trong quá trình học Cầm Nã thuật...

Thế cho nên giờ hắn mới vào đây thôi đã thấy bên dưới ẩn ẩn đau rồi.

Nhưng giờ đây quả thực không còn cách nào khác nữa, Vương Bảo Nhạc thở dài một hơi, cắn răng lấy mặt nạ ra, trong lòng thầm nghĩ vài câu xong thì hắn ho khan một tiếng.

"Này... Ngươi có cách gì giúp cho ta học thuộc được trăm vạn đạo Hồi Văn trong thời gian ngắn hay không?"

Vương Bảo Nhạc nói xong thì lập tức nhìn cái mặt nạ chằm chằm, nhưng chờ cả buổi trời mà cái mặt nạ chẳng hề có chút phản ứng nào. Điều này khiến cho Vương Bảo Nhạc ngu người.

"Hết linh rồi á?"

Vương Bảo Nhạc kinh ngạc vô cùng, giơ tay gãi đầu vài cái, hắn suy nghĩ một lúc rồi nhỏ giọng nói.

"Ta biết là ngươi có thể nghe được, khụ, thời gian trước ta bận quá nên mới không đến đây được chứ không phải ta qua cầu rút ván đâu, ngươi đừng hiểu lầm mà."

Vương Bảo Nhạc vừa nói vừa lén lút nhìn cái mặt nạ, phát hiện vẫn không có phản ứng gì thì hắn lập tức cảm thấy nôn nóng.

"Chị đẹp ơi, đừng có như vậy mà Ta biết sai rồi, ta bảo đảm sau này tuyệt đối sẽ không hờ hững với ngươi nữa. Ta nhất định sẽ thường xuyên đến đây gặp ngươi mà! Chị đẹp à, lần này xin hãy giúp ta đi mà."

Đây chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Vương Bảo Nhạc. Hắn rất lo lắng, sợ nếu như mặt nạ không có hiệu quả thì sau này mình biết sống ở Pháp Binh hệ kiểu gì đây.

Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây thì mướt mồ hôi. Hắn hít sâu một hơi cho bình tĩnh lại, vội vàng dùng ngữ khí chân thành giống như đang dỗ các em gái để dỗ cái mặt nạ này, giọng cũng cố dịu dàng hết sức có thể.

"Chị đẹp à, thật ra em vẫn luôn thầm thương chị nên không dám đến gặp chị. Em xấu hổ thật đấy..."

Cuối cùng vẫn không hề có phản ứng gì, Vương Bảo Nhạc như sắp nổi khùng tới nơi, thế là hắn tung tuyệt chiêu ra.

"Chị đẹp này, em tặng quà cho chị nhé?"

Vương Bảo Nhạc nói xong thì cái mặt nạ màu đen kia lập tức lóe lên. Ánh sáng lóe lên này chẳng khác nào ánh cầu vồng cứu mạng trong mắt Vương Bảo Nhạc. Hắn hưng phấn hơn hẳn, vội vàng nhìn qua thì trông thấy trên mặt nạ xuất hiện một hàng chữ.

'Quàgì?'

Vương Bảo Nhạc trừng mắt nhìn, thầm nghĩ bên trong quả nhiên có người, vậy nên hắn e hèm một cái, làm cho mình trông có vẻ thâm tình hết nấc, thấp giọng mở miệng.

"Em tặng chính bản thân mình cho chị. Chị có muốn không?"

Hắn vừa nói xong thì tia sáng trên mặt nạ lập tức khựng lại, sau đó lại có một tia sét màu tím bay ra từ trong mặt nạ đánh trúng Vương Bảo Nhạc.

Vương Bảo Nhạc trơ mắt nhìn tia sét kia phóng lớn trong tầm mắt, căn bản không kịp né tránh. Đùng một tiếng, hắn bị tia sét đánh trúng, kêu la thảm thiết, tóc tai dựng đứng, toàn thân đau đớn khôn tả rồi ngã vật ra đất, hồi lâu sau mới bò dậy được, vô cùng bi phẫn.

"Chị đẹp không thèm thì thôi, tự dưng để sét đánh người ta..."

Lúc này, trên mặt nạ không xuất hiện tia sét nữa mà lóe sáng lên, hiện ra một dòng chữ mờ mờ. Những chữ này xuất hiện lập tức khiến cho Vương Bảo Nhạc quên cả đau đớn, vội vàng nhìn cho kỹ.

Chỉ là mấy chữ này khá mờ nên không thể nhìn rõ ràng được. Hắn chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng lóe lên ngày càng dữ dội, chữ viết hiện ra cũng ngày càng nhiều hơn nhưng đám chữ này cũng nhanh chóng biến mất như bị người ta xóa đi viết lại.

Điều này khiến cho Vương Bảo Nhạc cảm giác giống như chị gái trong mặt nạ này đang nghĩ xem nên nói gì, Vương Bảo Nhạc nhìn mà cũng cảm thấy căng thẳng hơn hẳn. Mãi cho tới một nén nhang sau, tất cả chữ viết bên trên đều biến mất, thứ hiện ra sau đó chính là... một công thức!

Bên dưới công thức này nhanh chóng xuất hiện một dòng chữ.

Nói cho Vương Bảo Nhạc biết, chỉ cần học thuộc công thức này rồi lại đi học một số Hồi Văn chính thì có thể thông qua công thức này để tính ra kết quả.

Còn đám Hồi Văn chính kia, với trình độ ghi nhớ được mười lăm vạn đạo Hồi Văn của Vương Bảo Nhạc hôm nay thì thật ra hắn đã nhớ cả rồi, hắn định dùng công thức này để tính toán.

Vương Bảo Nhạc kích động không thôi, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm cái công thức đó, hắn ngửa mặt lên trời cười, cầm mặt nạ lên hun chùn chụt.

Vừa in mồm lên xong thì lập tức có tia sét đánh ra, dọa Vương Bảo Nhạc sợ hết hồn, vội dời mồm ra, xấu hổ giải thích.

"Hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Do em mừng quá nên xúc động ấy mà! Chị đẹp đừng có căng thẳng!"

Hồi lâu sau tia sét trên mặt nạ mới biến mất, Vương Bảo Nhạc thì sợ toát mồ hôi. Sau khi thở phào một hơi thì hắn học thuộc công thức kia nhưng hắn lại nhanh chóng phát hiện ra một vấn đề.

"Không đúng, chị đẹp à! Mặc dù có công thức này thì không cần ta phải học thuộc lòng quá nhiều nhưng lúc ứng dụng vào luyện khí thì cần phải tính nhẩm. T hế thì phải tính ra đáp án trong thời gian ngắn nhất thì mới được... Nói trắng ra thì nếu tính chậm quá, không đủ đáp ứng yêu cầu cần thiết trong lúc luyện khí thì thà đi lật văn điển cho rồi."

"Cái vụ tính nhẩm này khó mà thuần thục nhanh được lắm."

Vương Bảo Nhạc lập tức lại cảm thấy sốt ruột, hy vọng đang ở ngay trước mắt mà lại phát hiện không thể chộp lấy được.

Nhưng Vương Bảo Nhạc vừa nói xong thì cái mặt nạ lại sáng lên, xuất hiện chữ thêm lần nữa. Lần này là nói với Vương Bảo Nhạc rằng nếu tập tính nhẩm công thức ở chỗ này thì sẽ có hiệu quả trợ giúp cực kỳ cao.

"Tập ở đây á?"

Vương Bảo Nhạc kinh ngạc, chữ viết trên mặt nạ lại thay đổi, xuất hiện một tổ Hồi Văn được liệt ra, dường như đang bảo Vương Bảo Nhạc lập tức dùng công thức để tính ra kết quả vậy.

Vương Bảo Nhạc gãi đầu, nhìn mớ Hồi Văn kia, chỉ mới mấy giây ngắn ngủn. Không đợi hắn kịp áp dụng công thức thì đột nhiên có một tia sét bắn ra từ trong mặt nạ đánh lên người hắn, như thể tính chậm quá nên phạt hắn bị sét đánh.

"Nữa á?"

Toàn thân Vương Bảo Nhạc run rẩy, kêu la thảm thiết, tóc cũng bốc cháy nhưng đúng lúc này trên mặt nạ lại xuất hiện đề thứ hai...

Thân thể Vương Bảo Nhạc co giật một cái, muốn phát điên lên được, vội vàng nhào qua tính toán nhưng vẫn không kịp. Mấy giây sau lại có thêm một tia sét nữa đánh xuống.

Cứ thế, tiếng kêu la thảm thiết vắng bóng đã lâu nay lại vang lên từng hồi quanh quẩn khắp thế giới mộng cảnh này. Mặc dù mức độ thảm thiết trong tiếng hét không ghê bằng lúc bị đá hạ bộ nhưng tần suất thì nhiều hơn hẳn khiến cho Vương Bảo Nhạc muốn nổi khùng.

Trong tiếng sét đánh đùng đùng, tiếng kêu la thảm thiết của Vương Bảo Nhạc nghe càng thê thảm hơn.

"Ta không học nữa... A... Đau quá đi!"

"Thả ta đi mà... Lại bị đánh nữa!"

Vương Bảo Nhạc như muốn lên cơn thần kinh dẫm đinh luôn. Lúc này, toàn thân hắn bị đánh đen thui, khói bay nghi ngút, cơn đau đớn khi bị sét đánh làm hắn muốn phát điên, kêu rên thảm thiết, hắn cảm thấy đây chính là cực hành ác độc nhất trên đời này.

"Người nấp trong cái mặt nạ này nhất định là một mụ phù thủy chứ không phải chị đẹp khỉ khô gì hết!!"

Vương Bảo Nhạc nhăn nhó nhưng hắn biết rõ cách duy nhất để mình nhớ được Hồi Văn, cho nên chỉ có thể cắn răng, vừa kêu la thảm thiết vừa điên cuồng tính toán trong lúc vô số tia sét liên tục đánh xuống.