Người đến là một thanh niên tóc ngắn, chiều cao bình thường, mặc một bộ đạo bào đặc biệt của Thương Mang Đạo Cung, thoạt nhìn vô cùng hăng hái, đôi mắt hí hí lại đầy vẻ khôn khéo.
Nhất là mái tóc ngắn của hắn còn vuốt keo tóc bóng mướt, sáng loáng dưới ánh nắng, nếu nhìn từ xa thì chẳng khác gì cái bóng đèn, trông vô cùng khoa trương.
Lúc này, hắn đứng ngoài cửa động phủ của Vương Bảo Nhạc, nhìn Vương Bảo Nhạc đang hoảng hốt tột độ không dám tin thì mỉm cười hắng giọng một cái, đầu tiên là vuốt tóc, sau đó ôm quyền cúi đầu thật sâu với Vương Bảo Nhạc.
"Bảo Nhạc sư huynh, đã lâu không gặp!"
Kiểu tóc đặc biệt này, đôi mắt khôn khéo này... Người này đúng là Tạ Hải Dương, người đã từng hợp tác nhiều lần với Vương Bảo Nhạc ở Đạo viện Phiêu Miễu!
Đầu óc Vương Bảo Nhạc đặc quánh lại, thậm chí còn có ảo giác như đây không phải Thương Mang Đạo Cung mà là Đạo viện Phiêu Miễu.