Ngay khi thanh niên đầu trọc kia kinh hô thì trong thế giới giọt nước Huyễn Binh của hắn, Vương Bảo Nhạc ngửa mặt lên trời cười lớn, phất tay khiến toàn bộ Hồi Văn trong nơi này phát ra ánh sáng chói lóa, in dấu ở không trung, in dấu khắp thế giới này.
Dõi mắt nhìn ra thì trên bầu trời bao la của thế giới hư vô này chỉ toàn Hồi Văn điểm xuyết, dù không phải hoàn toàn bao trùm, nhưng cũng chi chít không thể đếm rõ như những ánh sao trên bầu trời đêm!
"Đúng vậy, chính là loại cảm giác này đây!"
Vương Bảo Nhạc vô cùng kích động, tóc dài tung bay, trong mắt ánh lên vẻ hưng phấn. Lúc này trong đầu hắn chỉ toàn là công thức Hồi Văn, tựa như trong mắt hắn thì thế giới Huyễn Binh này đã thành một món đồ chơi của mình vậy!
"Tiếp tục đánh dấu đi, thế giới này rộng lớn như thế, còn lâu mới in dấu xong!"
Vương Bảo Nhạc hưng phấn, thân thể kích động tới mức run nhẹ. Đối với hắn mà nói thì loại trải nghiệm này đúng là chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.