Nói thật lòng, khi nghe thấy người trả thuốc là Hồng Tiểu Phúc, đầu óc Lưu Hoa Quân đơ luôn.
Hóa... hóa ra là thằng nhóc thối kia nhặt được thuốc?!
Mình vì Tiểu Linh mới dày mặt lên xin được một lọ, nó nhặt được rồi không dùng đi còn đưa trả về?
"À... à ừm..." Nhìn biểu cảm đờ đẫn của Lưu Hoa Quân, viên cảnh sát kia nuốt nước miếng, không ngừng tính toán trong lòng, "Chẳng lẽ mình nói sai gì à? Có đâu nhỉ..."
"Không sao", Lưu Hoa Quân khoát khoát tay, "Nghe thấy có người đưa trả thuốc nên hơi ngạc nhiên thôi."
Lúc này thủ trưởng Phương mới lí nhí hỏi, "Thầy Lưu, Hồng Tiểu Phúc kia có phải là người mà trước đó thầy đã nói với chúng tôi..."
"Không phải nó thì còn ai vào đây?" Gương mặt già nua của Lưu Hoa Quân bỗng tươi rói như bông hoa cúc, "Cái thằng nhóc thối đấy làm ta ngạc nhiên thật. Ông đây tốn bao nhiêu công sức kiếm thuốc giúp nó. Nó thì hay rồi, nhặt được còn giao nộp lên trên..."
Thủ trưởng Phương: "..."