Thẩm Kiều nằm trên giường bệnh đôi của trung tâm cấp cứu Thẩm Thành, hai mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.
Chuyện hôm nay đã tạo thành đả kích quá mãnh liệt đối với tâm lý và sinh lý của hắn, đến bây giờ hắn vẫn còn đang nghi ngờ cuộc đời...
Không có cách nào khác được, hắn vốn tưởng lần trốn chạy này có thể nói là hoàn hảo không tì vết, thế mà vật vã suốt thời gian lâu như vậy, kết quả cuối cùng là tung tăng chạy tới đưa đầu mình cho người ta...
Đổi lại là ai cũng không chịu nổi điều này!
Thậm chí cả lúc tiêm thuốc tê để làm phẫu thuật, hắn cũng không có cảm giác gì.
Trong đầu chỉ có một câu nói đang được lặp đi lặp lại: Chạy nghìn dặm tặng đầu cho người ta, chạy nghìn dặm tặng đầu cho người ta...
Đến cả mấy vị lão đại của quân đội lúc này đang vây quanh giường bệnh của hắn cũng kinh ngạc!
Thủ trưởng Phương len lén hỏi Đại Tráng, "Tráng Tráng, rốt cuộc tên này bị làm sao thế? Cảm giác như hắn ta sụp đổ cả về tinh thần nữa vậy?"