Ngày hôm sau là thứ Sáu, Hồng Tiểu Phúc cuối cùng cũng khôi phục nhịp sống bình thường, buổi sáng dậy sớm làm bữa sáng cho Thẩm Tiểu Linh rồi đeo cặp sách lên, tới trường.
Khi đến trường, Hồng Tiểu Phúc vừa vào lớp, tất cả học sinh trong lớp đều sững sờ, sau đó nhao nhao lên tiếng.
"Tiểu Phúc, cuối cùng cũng đi học rồi à?"
"Anh Phúc, thế nào rồi, thế nào rồi? Có tiến triển gì không?"
"Đúng vậy đúng vậy, cậu có thể đi học chứng tỏ đã có đột phá gì rồi đúng không?"
Kể ra thì, với tư cách là một trong hai người thức tỉnh của lớp, hơn nữa còn là người có chỉ số cao nhất, Hồng Tiểu Phúc khá nổi tiếng đấy.
Nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là cậu có mối quan hệ tốt với các bạn học.
Cho nên khi Hồng Tiểu Phúc nghỉ học suốt mấy ngày, các bạn cùng lớp đều tò mò, lén lút đi hỏi, sau khi biết được nguyên nhân, ai cũng lo lắng cho cậu.
Bây giờ cuối cùng cậu cũng đi học trở lại, chắc hẳn việc luyện tập đã có kết quả.
"Đã có kết quả rồi", Hồng Tiểu Phúc cười khà khà đi về chỗ của mình, "Tình huống của tớ hơi đặc biệt một chút, nhưng đã ổn rồi, không thành vấn đề, cảm ơn mọi người đã quan tâm."
Nghe Hồng Tiểu Phúc nói vậy, đám bạn cùng lớp bỗng chốc bật cười, "Không hổ là linh vật may mắn, tâm thế này rất tốt."
"Đúng vậy, nhìn biểu cảm của cậu ấy chắc chắn không thành vấn đề rồi."
"Chúng ta cũng nên cố gắng, để sớm ngày thức tỉnh!"
Đám học sinh xôn xao bàn tán, lúc này Tô Oánh len lén chọc cậu, nhỏ giọng hỏi, "Cậu... đã mua loại thuốc đó à?"
"Ừ", Hồng Tiểu Phúc gật đầu, "Chỉ số của tớ hình như chỉ dùng thuốc đó mới tăng lên được, những cách khác không được."
Lúc này Triệu Minh ở hàng trên quay người lại, cười bảo, "Anh Phúc hay quá, pay for win trong truyền thuyết đây sao?"
Hồng Tiểu Phúc cười khà khà bảo, "Cũng dạng dạng thế."
Lần này Tô Oánh có vẻ tò mò, "Vậy cậu dùng một viên thuốc thì tăng thêm được bao nhiêu phần trăm?"
Hồng Tiểu Phúc khẽ bảo, "Tớ dùng một viên tăng 0.22222 phần trăm, bây giờ chỉ số đã là 3.88888 rồi. Giờ chỉ cần dùng thêm một viên, nếu may mắn thì có thể tăng lên LV2 rồi."
Vừa nghe câu này, Tô Oánh bỗng chốc kinh ngạc đến sững sờ!
Dùng một viên thuốc mà tăng đến 0.22222!
Trời ơi, cô vừa tu luyện vừa dùng thuốc, bây giờ cũng chỉ được 3.46 phần trăm.
Thế mà Hồng Tiểu Phúc dùng một viên thuốc đã tăng 0.22222, đúng là đỉnh thật!
"Đỉnh thật đấy", Triệu Minh ngồi phía trước cảm thán, "Nếu như tôi mà uống thuốc có hiệu quả như anh Phúc đây, chắc chắn tôi sẽ ăn thật lực! Ăn như ăn kẹo luôn!"
Ừ, điều kiện gia đình của tên này quả thực không phải chém gió...
Thậm chí nói như thế là đã khiêm tốn lắm rồi...
Nhưng đối với người khác mà nói, thứ thuốc này không phải thích ăn là ăn. Ngay cả Tô Oánh, mấy hôm nay cô dùng mười mấy viên thuốc tốn hết vài chục nghìn tệ, gia đình cô đã cảm thấy hơi quá tải. Một ngày dùng nhiều nhất năm viên, tương đương với hai mươi lăm nghìn tệ, đây không phải con số mà một gia đình trung lưu có thể gánh nổi.
Vậy mà thật không ngờ Hồng Tiểu Phúc lại… Triệu Minh nói mãi nói mãi đột nhiên sinh lòng tò mò, nhìn Hồng Tiểu Phúc và hỏi, "Này, anh Phúc, thuốc đấy hình như không rẻ đâu, cậu lấy tiền từ đâu ra vậy?"
Cậu ta thực sự tò mò về chuyện này.
Năm nghìn tệ, đối với cậu ta mà nói cũng chỉ là chút tiền nạp game mua đồ, xấp xỉ tiền tiêu vặt của một ngày mà thôi.
Nhưng đối với Hồng Tiểu Phúc, đây không phải con số nhỏ.
Hồng Tiểu Phúc không hề giấu giếm, cậu nói, "Tôi đến công trường chuyển gạch mấy hôm là kiếm đủ ấy mà."
Cậu thực sự không coi đây là chuyện gì to tát, dựa vào sức lao động để kiếm cơm thì có gì mất mặt đâu.
Nhưng Triệu Minh nghe vậy, ban đầu chỉ sững sờ, sau đó đột nhiên giận dữ quát, "Hồng Tiểu Phúc! Tại sao cậu lại làm vậy?!"
Cậu ta to tiếng như thế khiến tất cả học sinh trong lớp nhìn về phía họ.
Sao vậy nhỉ? Trước nay quan hệ của Triệu Minh với Hồng Tiểu Phúc rất ổn mà, chuyện gì đã xảy ra?
Đến cả Tô Oánh cũng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, cô nhíu mày hỏi, "Triệu Minh, cậu làm gì thế?"
Nhưng Triệu Minh không để ý tới cô, cậu ta túm cổ áo Hồng Tiểu Phúc, quát ầm lên, "Cậu không có tiền thì phải nói với tôi chứ! Vài ba nghìn tệ đối với tôi đáng kể gì?! Cậu chạy đi chuyển gạch là ý làm sao?! Coi thường tôi đúng không?!"
Cậu ta vừa nói xong, đám bạn cùng lớp đều ngây ngẩn cả người.
Hóa ra mấy ngày nay Hồng Tiểu Phúc... ra ngoài chuyển gạch?
Dù gì bây giờ là thời đại công nghệ thông tin, công việc lao động chân tay như chuyển gạch đối với đám học sinh nghe xa xôi như chuyện từ tám trăm năm trước, cảm giác như công việc đó hoàn toàn không có trên thế giới này.
Kết quả, Hồng Tiểu Phúc vì mua thuốc mà chạy đi chuyển gạch?!
"Anh Minh", Hồng Tiểu Phúc nhìn cậu ta, nở nụ cười không thể nào chói mắt hơn được nữa, đó là nụ cười của tình bạn. Hồng Tiểu Phúc từ tốn bảo, "Tôi biết quan hệ của chúng ta rất tốt, chúng ta là bạn bè tốt nhất, cho nên tôi mới không làm phiền cậu. Dù gì tôi phải dựa vào hai bàn tay mình để kiếm cơm để sinh tồn. Nếu như có việc gì cũng tới làm phiền cậu, vậy tôi có khác gì con ký sinh trùng? Hơn nữa chuyển gạch... đối với tôi mà nói thực sự không đáng kể gì, chỉ như chơi thể thao thôi."
"Tên khốn nhà cậu!" Triệu Minh đẩy Tiểu Phúc ra, ấm ức đến mức rơi nước mắt, "Còn nói cái gì mà chúng ta là anh em, cậu thiếu tiền mua thuốc cũng không nói với tôi một tiếng, dám chạy ra ngoài chuyển gạch, vậy mà gọi là anh em cái nỗi gì..."
Hồng Tiểu Phúc quàng tay lên vai cậu ta, khẽ khàng bảo, "Là anh em, cho nên mới không thể gây phiền phức cho nhau."
"Cái thằng ranh con này", Triệu Minh cảm thấy sống mũi cay cay nên hít vào một hơi thật mạnh, "Đáng đời cậu phải đi chuyển gạch!" Nói đến đây, Triệu Minh nhéo nhéo cánh tay của Hồng Tiểu Phúc và hỏi, "Cánh tay thế nào rồi? Chắc là nhức mỏi lắm hả?"
Nhắc đến chuyện này, Hồng Tiểu Phúc lập tức bật cười bảo, "Chẳng hề nhức mỏi tí nào, cũng không đau. Cậu có nhớ tôi cứ tu luyện là ngủ như chảo chớp không? Trước đó tôi không hiểu lắm, bây giờ thì biết rồi, mỗi lần ngủ như vậy, năng lực phục hồi của tôi cứ như quái vật ấy, chuyển gạch có mệt thế mệt nữa, cứ ngủ một giấc là hết luôn."
Triệu Minh hỏi: "Thật á?"
Hồng Tiểu Phúc đáp: "Thật mà! Cho nên tôi mới bảo, tôi coi chuyển gạch như rèn luyện cơ thể. Cậu nghĩ mà xem, người khác tới phòng tập gym phải tốn tiền, tôi đi chuyển gạch kiếm được tiền. Một ngày tôi có thể chuyển được ba mươi sáu nghìn viên gạch, một nghìn năm trăm tệ đấy."
"Tên khốn nhà cậu", nghe Hồng Tiểu Phúc nói vậy, cuối cùng Triệu Minh cũng thông suốt, mỉm cười dứ dứ nắm đấm với Hồng Tiểu Phúc, "Coi như cậu nói có lý. Nhưng lần sau nếu như cần dùng tiền gấp thì phải tìm tôi trước, ít nhiều gì tôi có thể nghĩ cách."
Hồng Tiểu Phúc gật đầu thật mạnh: "Không thành vấn đề!"
Họ là anh em.
Anh em cực tốt.
Anh em suốt đời.
Tình hình sau đó rất sóng yên biển lặng, chẳng mấy chốc đã tới giờ nghỉ trưa, chuông vừa reo, đám bạn cùng lớp đã phóng như bay về phía nhà ăn. Triệu Minh, Hồng Tiểu Phúc và Tô Oánh cùng nhau ra ngoài, vừa đi vừa nói, "Anh Phúc, trưa nay nói thế nào cũng phải ăn thật ngon miệng! Mấy hôm nay chắc cậu mệt lắm rồi, anh em sẽ bồi bổ cho cậu! Tô Oánh cũng đi luôn."
Trước đó Triệu Minh phản ứng rất mạnh, nên lúc này Hồng Tiểu Phúc cũng không tiện từ chối, lập tức gật đầu: "Được, cảm ơn anh Minh."
Triệu Minh mắng: "Cảm ơn cái quần què, hai chúng ta là ai với ai chứ."
Tô Oánh ở bên cạnh nhún vai: "Tôi làm nhân vật phụ à?"
Triệu Minh cười: "Tất nhiên rồi!"
Ra khỏi phòng học, họ gặp ngay thầy Lý Hoằng đang đợi ở cửa.
Vừa nhìn thấy Hồng Tiểu Phúc, Tô Oánh và Triệu Minh bước ra, Lý Hoằng lập tức cười, "Tiểu Phúc à, có tin tốt đây!"
Tin tốt!
Vừa nghe thấy vậy, Hồng Tiểu Phúc lập tức phấn khích: "Là tin tốt gì thế ạ?!"
Lý Hoằng đáp: "Tiền phụ cấp của em đã được phát xuống rồi đây!"