Nếu đổi lại là người khác, thức tỉnh xong còn phải đi chuyển gạch, chắc người đó sẽ buồn bực không kém gì lúc xem phim kinh dị bị người khác tiết lộ tình tiết.
Nhưng đây là Hồng Tiểu Phúc, mọi thứ khác hoàn toàn.
Đối với cậu mà nói, chuyển gạch cũng là một môn vận động. Người khác đến phòng tập gym tập luyện phải tốn tiền, cậu chuyển gạch tập luyện còn kiếm được tiền...
Cho nên cậu tươi cười chuyển gạch, mỗi lần chuyển là mỗi lần tính toán, "Sáu hào, mười hai hào, mười tám hào..."
Có cảm giác giống như Hoàng Đại Chùy trong tiểu phẩm mà thầy Hoàng diễn...
Cậu chuyển gạch đầy hứng khởi, nhưng tốc độ của cậu khiến chú Trần và những người cửu vạn khác sợ hãi.
Phải biết rằng, một lần chuyển mười lăm viên gạch không khó, họ đều có thể làm được.
Nhưng khó ở chỗ tuyệt đối không thể kéo dài như Hồng Tiểu Phúc!
Cậu đã chuyển một giờ đồng hồ rồi mà vẫn chưa ngừng tay, trên trán chỉ hơi rịn một chút mồ hôi...
Thế nên những người cửu vạn ở gần đó đều hô lên kinh ngạc.
"Giỏi quá giỏi quá, hơn một tiếng đồng hồ rồi, chắc phải được hơn bốn nghìn viên rồi đúng không?!"
"Chứ còn gì nữa, với tốc độ này, một ngày thằng bé có thể chuyển được ít nhất hai mươi nghìn viên!"
"Trời đất ơi, hai mươi nghìn viên gạch, một ngày kiếm được tám trăm tệ rồi!"
"Tôi đoán chắc sẽ không nhiều như vậy đâu, ban đầu nó hăng hái vậy chứ về sau chắc sẽ không nhanh như thế nữa. Một ngày tôi đoán được khoảng mười lăm nghìn viên gì đó, tương đương với lão Ngô."
"Thế cũng giỏi lắm rồi!"
Một đám nhân công đang đứng đó bàn tán, lão Ngô cảm thấy bên này ồn ào náo nhiệt nên bước tới. Vừa nhìn thôi, điếu thuốc đang ngậm trong miệng cũng rơi xuống đất, "Khá lắm chú nhóc, cũng là người thức tỉnh hả?"
"Chào chú Ngô", Hồng Tiểu Phúc lau mồ hôi, "Cháu mới thức tỉnh mấy ngày trước ạ, hề hề."
"Ôi chao, anh hùng xuất thiếu niên đây mà", lão Ngô trêu ghẹo, "Giới chuyển gạch của chúng ta lại có ngôi sao mới rồi, hệ sức mạnh hả?"
Nhắc đến chuyện này, Hồng Tiểu Phúc bỗng chốc gãi gãi đầu ngượng ngập, "Không phải, năng lực của cháu là... ừm... hình như là khiến người khác phải quỳ..." Khi nói câu này, Hồng Tiểu Phúc thực sự cảm thấy ngại, dù gì năng lực của cậu cũng hơi... kỳ quặc...
Quả nhiên, vừa nghe thấy năng lực kỳ lạ của cậu, lão Ngô bỗng chốc trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nói khi trên miệng còn dính tàn thuốc, "Có cả năng lực đỉnh cao như vậy à?!"
Hồng Tiểu Phúc nhẹ nhàng gật đầu, "Vâng... hình như là thế..."
Lão Ngô sững sờ nhìn Hồng Tiểu Phúc, sau đó quay đầu đi thẳng, "Cố lên nhé thiếu niên, chú coi trọng cháu!" Sau đó bổ sung thêm một câu, "À phải rồi không có việc gì thì đừng qua chỗ chú..."
Hồng Tiểu Phúc: "..."
Đám cửu vạn cười ha hả một lúc rồi tiếp tục ai làm việc nấy.
Lúc này chủ thầu Vương Chấn đã chú ý tới tốc độ của Hồng Tiểu Phúc. Ông ta sững sờ nhìn những động tác nhanh nhẹn của Hồng Tiểu Phúc, lẩm bẩm nói, "M* kiếp, đỉnh cao vậy luôn? Một ngày phải trả bao nhiêu đây..."
Thời gian chuyển gạch trôi qua rất nhanh, buổi sáng Hồng Tiểu Phúc cứ làm một tiếng đồng hồ lại nghỉ ngơi một lát, lúc đầu thực sự rất nhanh, nhưng sau đó cảm giác cơ thể có phần không chịu nổi, tốc độ cũng chậm đi nhiều.
Đến khoảng mười một giờ, cậu đã chuyển được tổng cộng hơn mười nghìn viên gạch, trong lòng cười đến mức nở hoa, "Một buổi sáng đã hơn bốn trăm tệ, tốt quá rồi! Với tốc độ này, chắc hẳn sẽ nhanh chóng kiếm đủ tiền mua thuốc thôi!"
"Mọi người nghỉ ngơi một lát, ăn cơm thôi!"
Hồng Tiểu Phúc đang nghĩ đến đây thì nghe tiếng chủ thầu Vương Chấn hô, "Mau lên nào, thức ăn không có nhiều đâu, chậm chân là hết đấy!"
Ào ào ào! Vừa nghe thấy câu này, một đám cửu vạn lập tức buông công việc trong tay, chạy thẳng đến cái lán cách đó không xa.
"Chú nhóc, đi ăn cơm thôi!" Chú Trần vỗ lưng Hồng Tiểu Phúc, cười khà khà vừa đi vừa nói, "Phải nhanh lên, nhanh chân thì được, chậm chân hết sạch đấy! Lũ này toàn cầm tinh con heo, không có đứa ăn khỏe nhất, chỉ có đứa ăn khỏe hơn thôi!"
Hồng Tiểu Phúc cười ha ha vuốt mũi mấy cái, rồi vội vã đi theo. Từ sáng sớm đến giờ, quả thực cậu đói lắm rồi.
Theo chú Trần vào lán, Hồng Tiểu Phúc liếc mắt nhìn, cơm trưa rất đơn giản, khoai tây và củ cải hầm với đậu hũ, bên trong lèo tèo vài miếng thịt ba chỉ, bên cạnh là màn thầu trắng.
Cậu đến hơi chậm, nên cơm vẫn còn kha khá mà màn thầu đã ít đi nhiều, chỉ còn ba cái, mỗi cái chỉ to chừng nắm đấm thôi.
Lúc trước làm việc không có cảm giác gì, bây giờ nghỉ tay, nhìn thấy đồ ăn, Hồng Tiểu Phúc bỗng thấy đói cồn cào, đã thế toàn thân còn nhức mỏi đau đớn.
Người là sắt thì cơm là thép, đến lúc này rồi Hồng Tiểu Phúc cũng không quan tâm được chuyện gì khác, chưa kịp rửa tay đã bốc màn thầu lên ăn.
"Chú nhóc, từ từ thôi", chú Trần vừa ăn vừa bảo, "Cháu làm cả buổi sáng nên đói lắm rồi phải không? Ăn xong thì nghỉ ngơi cho khỏe, bình thường chúng ta bắt đầu làm việc từ một giờ chiều. Bây giờ cháu thấy toàn thân nhức mỏi rồi đúng không? Đừng bạt mạng quá, cơ thể không chịu nổi đâu."
"Ưm", Hồng Tiểu Phúc ăn như hổ đói, vừa ăn vừa gật đầu, "Cháu biết rồi."
Cậu thực sự đói rã rời, ba cái màn thầu và một bát thức ăn rất to chỉ loáng cái đã ăn xong, lúc này màn thầu không còn, chỉ còn thức ăn, Hồng Tiểu Phúc sờ sờ bụng mình. Có lẽ vì tiêu hao quá nhiều thể lực, nên cậu ăn không thấy no mấy...
"Ha ha, chú biết ngay mà", chú Trần đưa chiếc màn thầu cuối cùng trong đĩa của mình cho cậu, "Ăn nhiều vào, chú cố ý lấy thêm cho cháu đấy."
Hồng Tiểu Phúc nhìn chú Trần mà gật đầu thật mạnh, "Cảm ơn chú Trần!"
Trong lòng cậu dâng trào cảm động.
Lại thêm một người đối xử rất tốt với mình.
"Tuổi của cháu mà phải chạy ra đây chuyển gạch chắc chắn cuộc sống cũng khó khăn." Chú Trần nhìn Hồng Tiểu Phúc ăn ngấu nghiến mà cười, "Một người thức tỉnh còn phải đi chuyển gạch, nếu còn cách nào khác chắc sẽ không làm như vậy. Ăn nhiều một chút, ăn xong nghỉ ngơi cho khỏe."
"Vâng, cháu biết rồi ạ." Hồng Tiểu Phúc vừa ăn vừa nói, "Chú Trần cũng nghỉ ngơi ạ."
Khung cảnh nơi công trường rất đơn sơ.
Bên cạnh khu vực mà họ chuyển gạch có vài cái lán dựng tạm, bên trong là vài cái chăn bông giản dị.
Ở Thẩm Thành, trung tuần tháng Ba là thời tiết bắt đầu ấm áp, cho nên công trường mới có thể làm việc. Chú Trần dẫn Hồng Tiểu Phúc vào một cái lán và dặn, "Mình vào đây nhé, cháu ngủ đi, nhớ đắp chăn, bây giờ trời vẫn lạnh lắm đấy."
Chú nói rồi cũng tìm một cái chăn để đắp. Trước khi ngủ, chú nói thêm, "À phải rồi, ban nãy chủ thầu Vương nói với chú là không được chạy lung tung. Trong công trường có rất nhiều thứ không thể đụng vào, nhất là khu rừng ở phía Tây công trường, nơi đó là mục tiêu giám sát trọng điểm, nghe nói có hiện tượng kỳ lạ xảy ra. Còn nữa, trong công trường này hình như có người gặp phải một con chuột dài cỡ hai mét, hình thể không khác gì con chó, nếu như cháu đi vệ sinh phải cẩn thận chút, lỡ gặp phải thì hô lên, tránh để nó cắn."
Chú Trần dặn dò những điều này chắc chắn là có ý tốt, Hồng Tiểu Phúc vội vàng gật đầu, "Vâng ạ, cháu biết rồi."
Sau đó cậu hạ quyết tâm trong lòng – nơi nào không thể tới thì nhất định không tới, tuyệt đối không được gây phiền phức cho người khác.
Sau khi nằm ngay ngắn rồi đắp chăn lên, Hồng Tiểu Phúc chuẩn bị đi ngủ.
Thế mà vừa nằm xuống đã đau đến há mồm. Sáng nay cậu làm việc quá bạt mạng, bây giờ vừa được thả lỏng, cơ bắp trên người đã như bị kim châm, đau đớn vô cùng.
Với trạng thái thế này thì đừng nói đến chuyện ngủ, cho dù nằm xuống cũng đủ chịu tội rồi.
Nhưng không nghỉ ngơi thì không được, không nghỉ ngơi cho cẩn thận thì làm sao chiều nay làm việc được?
Hồng Tiểu Phúc bắt đầu nghĩ cách, nghĩ một hồi đột nhiên nhớ ra, sau đó quấn chăn quanh người, dùng tư thế trong cuốn "Sổ tay rèn luyện người thức tỉnh" để tu luyện.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán, cậu ngủ trong chớp mắt!
Mà đúng lúc này, sợi dây chuyền trước ngực cậu đột nhiên lóe sáng lên, sau đó, một luồng ánh sáng xanh nhạt đi vào lồng ngực của Hồng Tiểu Phúc...