Hồng Tiểu Phúc đứng ở cửa hang, ngẩng đầu nhìn Arnold đang đứng chỗ cao nhìn mình chằm chằm, hơi nheo mắt lại.
Từ nhỏ cậu đã không cha không mẹ, bây giờ rất vất vả mới tìm được cha mẹ mà không thể gặp, nhất là mẹ của cậu, đối với chuyện người mà mình yêu quý như vậy lại bị giam giữ, hôm nay chiếc núm vú mà cậu ngậm chính là đồ vật duy nhất có thể thể hiện tình cảm của người mẹ dành cho người con.
Kết quả hôm nay đám người trước mặt này lại dám giễu cợt mình chuyện này!
Việc gì Hồng Tiểu Phúc đều có thể nhẫn nhịn, nhưng duy nhất việc này tuyệt đối không thể nhẫn nhịn!
"Khà khà, không ngờ nha." Arnold hưng phấn lấy ra thanh kiếm dài, còn dùng đầu lưỡi liếm một chút, trong đôi mắt lướt qua vẻ hưng phấn, nói: "Mày thật sự lại dám nhận quyết đấu với tao! Ha ha ha ha, hôm nay tao sẽ cho mày biết, cái gì mới là thực tế!"
"Hy vọng đến lúc đó mày không cầu xin tao tha mới tốt." Hồng Tiểu Phúc nhìn chằm chằm hắn, sắc mặt vô cùng u ám.