Hai người nói nói cười cười chẳng mấy chốc đã trở về quảng trường thương mại Thiên Phúc, từ xa họ thấy em gái Thẩm Tiểu Linh của Hồng Tiểu Phúc xách một cái túi ni-lông, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn tới nhìn lui.
Anh ta vốn tưởng Thẩm Tiểu Linh đang tìm hai người họ, nhưng nhìn kĩ lại mới phát hiện ra hình như không phải – ánh mắt của Thẩm Tiểu Linh luôn đảo quanh ba vị trí.
Nhìn theo quỹ đạo này, Lý Hạc phát hiện hóa ra Thẩm Tiểu Linh đang chăm chú nhìn vào ba vỏ chai nước: một chai Nông Phu Sơn Tuyền, một chai hồng trà lạnh Oa Ha Ha, thêm một chai Tuyết Bích...
Chuyện gì thế này?
Lý Hạc thấy tò mò, đợi bước qua đó rồi mới cười ha ha chào hỏi, "Em gái Tiểu Linh, hai anh về rồi, em đợi sốt ruột lắm phải không..."
Anh ta chưa nói xong đã thấy Thẩm Tiểu Linh xông ra như một con thỏ, xoẹt xoẹt xoẹt thu gom ba vỏ chai rỗng, sau đó thuần thục bỏ vào chiếc túi bằng vải bố mang sẵn bên mình, bấy giờ mới thở phào một hơi, cười cười, "Hai anh cuối cùng cũng về rồi, ban nãy em còn sợ bị người ta cướp mất ấy!"
Lý Hạc khi ấy sững người vì câu nói này của Thẩm Tiểu Linh. Anh ta nhìn Thẩm Tiểu Linh rồi lại nhìn Hồng Tiểu Phúc, hỏi rất kỳ lạ, "Cái gì vậy? Cô bé nhặt vỏ chai làm gì?"
Hồng Tiểu Phúc sờ sờ mũi với vẻ mất tự nhiên, "À, không có gì."
Hồng Tiểu Phúc không nói rõ, Lý Hạc cũng không vặn hỏi, lập tức cười ha hả và nói, "Được rồi, vậy hai người về trước đi, tôi đi mua thuốc đã."
Hồng Tiểu Phúc và Thẩm Tiểu Linh cùng nhau vẫy tay, "Tạm biệt anh Hạc!"
Sau khi từ biệt hai đứa trẻ, Lý Hạc đi thẳng về phía quầy thuốc, nhưng đi được một lúc cậu ta chợt ngẫm lại, "Không đúng lắm, mình nhớ hình như Trương Dương từng nói, hai đứa trẻ kia là trẻ mồ côi..."
Thế là Lý Hạc lập tức hiểu ra, trình độ thuần thục ban nãy của Thẩm Tiểu Linh hiển nhiên là vì trước kia cô bé thường xuyên nhặt vỏ chai!
Hơn nữa cái túi kia phồng to như vậy, chắc chắc bên trong đó không chỉ có ba chai!
M* kiếp, chẳng lẽ trước đấy hai anh em nhà đó kiếm sống bằng việc nhặt vỏ chai?
Nghĩ đến đây, Lý Hạc không nói không rằng, quay đầu đuổi theo, phải kiểm chứng tận mắt!
Anh ta theo sau Hồng Tiểu Phúc và Thẩm Tiểu Linh, cách xa chừng sáu bảy mét, dọc đường cứ nhìn thấy vỏ chai, Thẩm Tiểu Linh sẽ nhặt lên bỏ vào túi, Lý Hạc hít một hơi thật sâu.
Quả nhiên đoán đúng rồi, chắc chắn trước kia con bé thường xuyên làm việc này!
Nghĩ tới đây, Lý Hạc không nói nhiều lời, lập tức đuổi theo, chặn trước mặt Hồng Tiểu Phúc mà gặng hỏi, "Anh Phúc, trước kia Tiểu Linh thường xuyên nhặt vỏ chai đổi lấy tiền đúng không?"
"Hả?" Hồng Tiểu Phúc sững người, kéo tay Thẩm Tiểu Linh ra ý ngăn cô bé nhặt thêm vỏ chai, rồi cười cười lắc đầu, "Trước kia chúng tôi sống khổ sở, có lúc ăn cơm không đủ no. Cho nên từ khi theo tôi ra khỏi cô nhi viện, Tiểu Linh đã thường xuyên nhặt vỏ chai đổi lấy tiền rồi."
Trước kia cậu không nói vì sợ Lý Hạc nghĩ ngợi nhiều, không ngờ vẫn bị anh ta phát hiện ra.
"Đúng vậy", Thẩm Tiểu Linh thì không cảm nhận được điều gì, cô bé cười, "Lúc đó em với anh trai em nghèo lắm, nên em nghĩ, mình phải làm gì đó để phụ giúp anh trai. Sau này biết một vỏ chai bán được một hào, em bắt đầu nhặt vỏ chai. Anh Lý Hạc, anh nghĩ mà xem, năm vỏ chai là mua được một cái màn thầu rồi."
Nghe thấy những lời này, Lý Hạc ngẩn ra trong giây lát.
Anh ta nhìn Thẩm Tiểu Linh rồi nhìn chiếc túi vải bố phồng phồng của cô bé...
Lý Hạc đột nhiên giơ tay tát mặt mình hai cái chát chúa!
Hồng Tiểu Phúc sững sờ, Thẩm Tiểu Linh cũng không hiểu, "Anh Lý Hạc, anh sao thế?"
"Không sao, mặt anh hơi ngứa", Lý Hạc khịt khịt mũi mấy cái, anh ta cảm thấy sống mũi mình cay cay, "Trước kia anh cứ tưởng hai người mua hai xiên kẹo hồ lô là mua chơi chơi thôi, không ngờ đó là tiền em nhặt vỏ chai, tiếc rằng đã rơi xuống đất rồi..." Lý Hạc vội vàng moi tiền ra, quay người định đi mua kẹo hồ lô, "Đợi anh đi mua đền em hai xiên khác nhé!"
Thẩm Tiểu Linh vội kéo anh ta lại, sau đó đắc ý giơ túi ni lông trong tay, cười bảo, "Không cần đâu ạ, em đã gói lại rồi."
Lý Hạc đờ đẫn nhìn rồi đột nhiên bảo, "Nhưng đã bị bẩn rồi..."
Thẩm Tiểu Linh cười tươi như một thiên sứ, "Chỉ cần cắt phần bị bẩn đi là có thể ăn được rồi."
Nghe thấy câu này, Lý Hạc bỗng chốc hít một hơi thật sâu...
M* kiếp tên trộm kia, đừng để ông biết mày được ra ngoài! Nếu không ông thiêu chết mày!
Cùng lúc đó, Bạch Đào đang ở trong đồn cảnh sát rùng mình một cái như có linh tính. Cái quái gì đây? Luồng sát khí này mãnh liệt quá! Quả nhiên ở trong đồn cảnh sát vẫn an toàn hơn, hức hức hu hu hu...
Nói một cách không hề khoa trương, hôm nay Lý Hạc gặp phải đả kích tâm hồn còn mạnh mẽ hơn ngày anh ta mới thức tỉnh.
Khi mới thức tỉnh, cùng lắm anh ta cũng chỉ thấy bất ngờ, vui mừng mà thôi.
Nhưng hôm nay, anh ta gặp phải đả kích có tên là thanh lọc.
Cô bé xinh đẹp đáng yêu trước mặt anh ta thuần khiết như tiên nữ trên thiên giới rơi xuống nhân gian.
Không, có khi tiên nữ còn không thuần khiết và lương thiện bằng cô bé.
Lý Hạc không biết anh ta nên dùng từ ngữ nào để hình dung về hai anh em nhà này.
Hồng Tiểu Phúc rất rạng rỡ, rất dễ bắt chuyện, Thẩm Tiểu Linh lại càng không nhiễm bụi trần.
So với hai người họ, tuy rằng trông anh ta có vẻ vượt trội hơn ở mọi phương diện, nhưng anh ta chợt cảm thấy mình xấu xí như con chuột dưới ống cống.
Trước kia anh ta còn oán trời hận đất, trách ba mình không có năng lực, trách mình tại sao không đầu thai vào một gia đình giàu có.
Lúc vừa mới thức tỉnh, anh ta chỉ nghĩ làm sao để kiếm tiền, làm sao để tán gái, làm sao để ngấm ngầm khoe mẽ mỗi khi ra ngoài.
Nhưng hôm nay anh ta nhìn thấy gì đây? Anh ta thấy được một cô bé thuần khiết đến mức người ta phải xót xa, mua hai xiên kẹo hồ lô còn chia cho người lạ như anh ta một xiên.
Cho dù để ăn được xiên kẹo hồ lô ấy, cô bé cần phải nhặt năm mươi vỏ chai trên đường.
Nhưng cô bé vẫn chia cho anh ta.
Cho nên Lý Hạc cảm thấy mình nhất định phải làm gì đó, nếu không lòng dạ anh ta rất khó chịu, như thiêu như đốt.
"Tối nay hai người ăn cơm chưa?" Lý Hạc vội vàng hỏi, "Hay là cùng nhau đi ăn nhé."
"Hả?" Hồng Tiểu Phúc nghe vậy, ban đầu còn sững sờ, nói thật lòng hôm nay cậu thực sự có ý định ăn cơm bên ngoài, nhưng cậu không muốn để Lý Hạc mời, "Không cần không cần đâu, chúng tôi ăn rồi, ha ha."
"Đúng đúng đúng", Thẩm Tiểu Linh cũng gật đầu theo, "Chúng em ăn cơm rồi mới ra ngoài đó..." Thế nhưng vừa nói đến đây, bụng cô bé hăng hái phát ra tiếng kêu ọc ọc.
Hồng Tiểu Phúc: "..."
Thẩm Tiểu Linh: "..."
"Không phải không phải", Thẩm Tiểu Linh thoáng chốc ngượng đến đỏ cả mặt, liều mạng giải thích, "Chúng em thực sự ăn rồi mà..."
"Còn thừa lời gì nữa", Lý Hạc ôm cổ Hồng Tiểu Phúc, cười bảo, "Đi, hôm nay anh mời hai đứa ăn cơm! Hai đứa không đi nghĩa là không coi anh đây là bạn bè, anh đây không vui đâu nhé!"
Hồng Tiểu Phúc nghe anh ta nói vậy, thở dài một hơi, sau đó bình thản cười cười, "Vậy được, anh Hạc đã nói thế thì chúng em ăn một bữa vậy."
Thẩm Tiểu Linh thực ra cũng đói lắm rồi, cô bé lập tức hoan hô, "Tốt quá rồi! Anh Lý Hạc, vậy sau này chúng ta là bạn bè tốt phải không anh?"
Lý Hạc gật đầu như bổ củi, sống mũi lại hơi cay cay, "Ừ, bạn tốt, cực cực tốt ấy!"