Đã quyết định ra phố tản bộ, nên Thẩm Tiểu Linh lập tức chạy vào nhà, đầu tiên lấy cái túi bằng vải bố màu vàng nhạt đeo lên vai, sau đó lấy ra cái chai đựng tiền tiết kiệm nặng trịch.
Mỗi lần có thể mua đồ ăn vặt, Thẩm Tiểu Linh đều vô cùng phấn khích, bởi vì cô bé sẽ cảm thấy cuộc sống của mình đang ngày càng khá lên – từ nhỏ cô bé đã thường xuyên cùng anh trai xem các video về thập niên 70 80 của thế kỷ trước được đăng tải trên mạng. Sau đó Hồng Tiểu Phúc sẽ nói với cô bé rằng, "Em xem kìa, bây giờ tuy chúng ta khổ cực một chút, nhưng so với trước kia đã là tốt lắm rồi", sau đó Thẩm Tiểu Linh sẽ cảm thấy niềm hạnh phúc quả thực đang ở ngay bên cạnh mình.
"Hôm nay có thể mua kẹo hồ lô ăn rồi, hú hú hú", Thẩm Tiểu Linh dốc chai lọ đựng tiền, đổ ra mười mấy đồng xu lẻ, đếm đủ mười đồng xu rồi bỏ phần còn lại vào trong. Bởi vì mỗi khi cô bé và anh trai mua kẹo hồ lô, hai người mua một xiên, chia nhau mỗi đứa vài viên cũng đã thèm rồi.
Nhưng hôm nay cô bé nghĩ lại, nhìn sáu đồng xu năm hào lấy thừa trên tay mình, sau đó cắn răng, đổ ra thêm bốn đồng nữa, "Thu nhập của anh trai gấp đôi rồi, cho nên hôm nay ăn kẹo hồ lô cũng phải mua hai xiên, em một xiên, anh một xiên, hừ hừ hừ! Xa xỉ như vậy đó!"
Cô bé vui vẻ thu dọn đồ đạc của mình, Hồng Tiểu Phúc cũng đã thu dọn ổn thỏa, họ cùng nhau ra phố.
Nói thật lòng, bình thường hai đứa trẻ rất ít khi ra đường.
Trong thời đại coi trọng vật chất này, người bình thường ra đường mua ít đồ thôi cũng hết tám mươi tới cả trăm tệ.
Hai anh em Hồng Tiểu Phúc và Thẩm Tiểu Linh đâu thể phung phí như vậy được, cho nên họ dứt khoát không có việc gì thì không ra cửa, mắt không thấy, tâm thanh tịnh.
Nhưng dù gì con người vẫn là những sinh vật của đám đông, cứ ở lì mãi trong nhà không ổn, cho nên thỉnh thoảng hai đứa trẻ vẫn ra ngoài một chuyến, lên phố tản bộ, sau đó mua ít đồ dùng thiết yếu rẻ tiền nhất về nhà.
"Cục giao thông thành phố Thẩm Thành nhắc nhở bạn, đường đời trăm nghìn ngả, an toàn quan trọng nhất, chạy xe không phạm luật, người thân khỏi rơi lệ."
Gần đây câu tuyên truyền an toàn giao thông trong "Lưu lạc địa cầu" rất nổi tiếng, hai người vừa ra phố là nghe thấy xe tuần tra hô hào câu này.
Thẩm Tiểu Linh nắm tay Hồng Tiểu Phúc mỉm cười, "Anh ơi, bạn cùng lớp em bảo bộ phim điện ảnh này hay lắm, nói về chuyện thế giới trong tương lai, mặt trời sẽ nổ tung đó."
"Anh cũng nghe kể rồi", Hồng Tiểu Phúc nhìn em gái mình mà cười khà khà, "Đợi anh nhận lương rồi chúng ta đi xem nhé. Đến lúc đó vừa có ba nghìn tệ, rạp cũng bớt đông, chúng ta có thể hưởng thụ cảm giác được bao trọn rạp chiếu phim rồi!"
"Thật hả anh?!" Hai mắt Thẩm Tiểu Linh bỗng chốc sáng ngời lên, trong đôi mắt cô bé lấp lánh hào quang như sao trời, "Tốt quá rồi! Chúng ta cuối cùng có thể tới rạp chiếu phim xem phim điện ảnh rồi!"
Câu nói của Thẩm Tiểu Linh tuyệt đối là sự thật.
Hai anh em chưa từng đến rạp chiếu phim xem phim điện ảnh.
Bình thường một vé đã là 40 tệ, định dạng 3DMAX gần 70 tệ một vé.
Ngần ấy tiền đủ cho bao nhiêu cái màn thầu?
Cho nên vừa nghe thấy mình rốt cuộc có thể tới rạp xem phim, cảm giác đầu tiên của Thẩm Tiểu Linh là cuộc sống này thực sự thay đổi rồi.
Cô bé đáng yêu và ngây thơ như vậy đấy.
Chưa từng oán trời trách đất rằng tại sao mình không có ba mẹ, tại sao mình nghèo đến vậy, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, tại sao trên thế giới gần tám tỷ người này không có ai là người thân của mình, cho dù chỉ là một người.
Cô bé chỉ nghĩ, cuộc sống rồi sẽ trở nên tốt đẹp thôi. Trước đây hai anh em suốt ngày phải ăn màn thầu và rau muối, bây giờ đã được ăn cơm gạo. Trước kia buổi tối hai anh em thường xuyên phải ngủ dưới gầm cầu, bây giờ đã có một mái nhà nhỏ ấm cúng. Tuy sinh ra cô đã lẻ loi một mình, nhưng bây giờ cô đã có một người anh trai yêu thương mình như vậy, cho dù không phải ruột thịt.
Cô bé chỉ thấy rằng, những thứ mình đang có tốt hơn lúc trước nhiều lắm rồi.
Mà chưa bao giờ trách móc gì.
Cho nên cô bé rất vui vẻ, trước nay vẫn vậy.
Người ta thường hay hình dung ai đó thuần khiết như một tờ giấy trắng, nhưng Thẩm Tiểu Linh có vẻ giống một dải cầu vồng.
Ông trời ban tặng cho cô bé đôi mắt tràn ngập sức sống, cho nên cô bé luôn luôn nhìn thấy những mặt tươi đẹp của thế giới.
"Ế, anh, đợi em một lát!" Thẩm Tiểu Linh lắc bàn tay Hồng Tiểu Phúc, đột nhiên vọt lên trước, nhặt một chai nước khoáng bị người khác vứt lại trên góc vỉa hè, bỏ vào túi vải bố của mình, lại cười khà khà chạy về, bảo, "Thế là được một hào, hí hí!"
Đây là năng lực mà cô bé có được từ khi rời khỏi cô nhi viện năm tám tuổi.
Cô bé biết mình không giúp được gì nhiều trong vấn đề kiếm tiền, may mà trong xã hội này chỉ cần chăm chỉ một chút sẽ không chết đói. Một chai nước khoáng bán được một hào, một ngày nhặt đủ năm chai là có thể đổi lấy một cái màn thầu vừa trắng vừa mềm.
"Xem ra hôm nay thu hoạch khá đấy nhỉ", Hồng Tiểu Phúc cười khà khà, "Vừa mới ra cửa đã gặp rồi, anh có cảm giác hôm nay mà làm tốt thì ít nhất cũng có thể nhặt được mười mấy chai đấy?"
Thẩm Tiểu Linh đắc ý bĩu môi, "Không nhé, em muốn nhặt hai mươi chai!"
Hai người cứ đi dạo như vậy, chẳng mấy chốc đã đến quảng trường thương mại Thiên Phúc gần nhà. Từ đằng xa Thẩm Tiểu Linh đã nhìn thấy một bảng hiệu rất to của cửa hàng thuốc, "Ấy, anh, mau nhìn kìa, trên tấm bảng đó hình như viết cái gì mà người thức tỉnh ấy, mau, chúng ta mau qua đó xem có chuyện gì!"
Hồng Tiểu Phúc nghiêng đầu nhìn, quả nhiên, ở hướng mà Thẩm Tiểu Linh chỉ, có một tấm bảng hiệu cao chừng một mét, đặt trước cửa hàng thuốc, trên đó ghi, "Hàng mới về, người thức tỉnh XXXXXX..." Những chữ đằng sau bị đám đông qua lại chắn mất, không nhìn rõ.
Người thức tỉnh, lại còn là thuốc, Hồng Tiểu Phúc sững người – chắc không phải là thuốc thức tỉnh mà ông nuôi nói đến chứ?
Nghĩ kĩ lại, khả năng này không lớn lắm.
Thứ mà Triệu Minh còn khó lấy được, chắc chắn không thể bày bán ngập trời như vậy đúng không?
Cho nên Hồng Tiểu Phúc nhất thời thấy khá tò mò, rốt cuộc là thứ thuốc gì mà có liên quan đến người thức tỉnh vậy?
Dù gì cậu cũng đã thức tỉnh, vì thế rất có hứng thú với phương diện này.
Hai người đi về phía cửa hàng thuốc, đợi khi tới gần cuối cùng cũng có thể nhìn rõ – "Lô hàng mới nhất, thuốc tăng trưởng cho người thức tỉnh, chỉ cần 4988 tệ là có thể mua một viên. Người thức tỉnh ơi, bạn còn đang đợi gì nữa?! Mau vào cửa hàng giành lấy thôi!"
Hồng Tiểu Phúc vừa nhìn thấy con số kia đã sợ đến mức lè lưỡi!
Ôi trái tim bé bỏng của tôi, một viên thuốc mà 4988 tệ?! Gần năm nghìn tệ rồi còn gì!
Mình phải không ăn không uống trong một tháng...
Phải hai tháng không ăn không uống mới mua được một viên!
Rõ ràng Thâm Tiểu Linh cũng hiểu được hàm nghĩa của con số trên tấm bảng này. Cô bé bỗng chốc cười hi hi: "Ôi, hóa ra đắt đến vậy à, anh ơi, chúng ta đi mua kẹo hồ lô thôi, hề hề..."
Cô bé nói rồi kéo Hồng Tiểu Phúc đi về phía sạp bán kẹo hồ lô.
Hiển nhiên, chuyện gì vượt quá khả năng kinh tế của hai người thì biện pháp tốt nhất là không tiếp xúc, đỡ phải phiền lòng, đạo lý này Thẩm Tiểu Linh đã biết từ nhỏ.
Nói rồi hai người đến trước sạp bán kẹo hồ lô, chủ sạp kẹo là một bác gái ngoài năm mươi tuổi, cười ha hả rồi hỏi, "Bé gái, muốn ăn vị gì nào?"
"Cháu lấy hai xiên dâu ạ!" Thẩm Tiểu Linh thấy cuối cùng cũng được ăn kẹo hồ lô, cô bé phấn khích đến mức hai mắt lấp lánh đầy sao, "Cháu lấy cái này... và cái này nữa, hai cái to này này!"
Cô bé nói rồi lấy ra hai mươi đồng xu năm hào, đếm rất cẩn thận. Sau khi cô chắc chắn mình không đếm nhầm mới đưa cho bác gái. Một xiên kẹo hồ lô năm tệ, hai xiên vừa vặn mười tệ.
Bà chủ sạp kẹo lập tức lấy hai xiên kẹo mà Thẩm Tiểu Linh đã chọn, đưa cho cô bé. Thẩm Tiểu Linh dè dặt nhận lấy, đang định đưa cho Hồng Tiểu Phúc một xiên, không ngờ tiếng cười ha hả nào đó đã vang lên, "Ôi chao, anh Phúc! Sao cậu lại ở đây thế này?!"
Hai người ngoảnh đầu nhìn lại, người vừa tới mặc chiếc áo jacket nhìn qua đã thấy không tệ, tóc tai chải chuốt gọn gàng bảnh bao, đi đường ngẩng đầu ưỡn ngực tràn ngập tự tin, đây không phải người thức tỉnh hệ lửa đỉnh đỉnh đại danh từng tuyên bố nắm trùm cả thành phố Thẩm Thành – anh Hạc, Lý Hạc đó sao?