Bây giờ có bé con Hồng Vận, Hồng Tiểu Phúc bỗng chốc cảm thấy trách nhiệm trên vai mình nặng hơn hẳn.
Đây là con của mình, gọi mình bằng ba!
Cho dù nó là một thằng bé cấp á thiên, nhưng mình là người làm ba, nhất định phải cho nó thứ tốt nhất.
Tất cả, tất cả những gì mà mình có thể làm được.
"Ông quản lý ơi." Hồng Tiểu Phúc bế bé Tiểu Hồng Vận, hỏi ông cụ quản lý thư viện: "Bé con nhà cháu sau này phải ăn gì đây ạ?"
Người là sắt thì cơm là thép, một bữa thiếu ăn sẽ đói đến hoảng hồn luôn.
Tuy rằng bây giờ bé Hồng Vận đã hút no nguồn nhiệt lượng từ phản ứng hạt nhân rồi, nhưng chắc chắn sau này nó vẫn đói, đúng không nào?
Cho nên nó ăn gì cũng là việc rất quan trọng, không thể để nó ăn thịt người được, đúng không nào?