Nghe bà nội nói thế, Dạ Linh thoáng chốc tỏ ra rất ấm ức.
"Bà nội." Dạ Linh ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh bà nội, lí nhí nói: "Đúng... Đúng là có chút chuyện."
"Ờm." Bà nội mở hộp đồ ăn, lấy ra một miếng bánh kếp hạt khô Tử Ngọc bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nói: "Chuyện gì thế?"
Dạ Linh đáp: "Tộc vương bảo cháu gả cho tộc vương của tộc Hoàng Minh, thực hiện giao ước lúc trước với Hồng Thiên Kiêu."
Bà nội hỏi: "Cháu không muốn gả cho người đó hả?"
Dạ Linh khẽ gật đầu: "Vì danh dự và uy tín của tộc ta, cháu có gả đi cũng không hề gì, nhưng vấn đề hiện tại là, anh ta thật sự không muốn cưới cháu. Ánh mắt anh ta nhìn cháu như đang nhìn một khúc gỗ vậy, khiến cháu không dám tin tưởng vào tương lai."
Thực ra cô cũng chỉ nói sự thật thôi, nhưng bà nội của cô – Công chúa tham ăn – làm sao chịu nổi điều này?
Bình thường, trong tộc, bà cụ thích đứa cháu gái này nhất, bởi vì điểm tâm của cô làm vừa miệng nhất.