Thà làm chó thịnh thế, không làm nô vong quốc.
Chủng tộc bị diệt, dù tộc nhân có may mắn còn sống sót thì cuộc sống cũng không tốt được.
Con người không thể không có cội nguồn.
Ở nơi này có bốn người tộc Hoàng Minh, người cầm đầu chừng hơn ba mươi tuổi, trang phục có vẻ phong trần mệt mỏi, rõ ràng là sau khi bộ tộc bị tiêu diệt hầu như chưa từng có một ngày yên ổn.
Tên hắn là Hoa Dương, là tiểu thủ lĩnh của mấy người này. Hắn dắt theo ba tộc nhân khác chạy trốn một mạch, cuối cùng chạy tới thành chủ Đồ Mông.
Ba người còn lại có lớn có nhỏ. Người lớn chừng ba mươi ba, ba mươi tư tuổi, nhỏ thì hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, nhỏ nhất là một thiếu nữ mười sáu tuổi.
"Mọi người đã nghe tin mới nhất chưa?" Hoa Dương trầm giọng hỏi: "Chúng ta có tộc nhân mới mở một quán ăn nhỏ ở phố Nam Thập Ngũ, tên là quán ăn Hoa Hạ, không ngờ lại muốn hẹn đấu với đạo quán Mê Vụ của khu phố đó." Hắn nhìn ba người, hỏi: "Mọi người có ý kiến gì không?"