Hồng Tiểu Phúc kể chuyện cho mấy người này, Tô Cuồng ở bên cạnh nghe thôi đã toát mồ hôi lạnh.
Mẹ kiếp, năng lực của thằng nhóc này quá kỳ dị!
Khiến người ta quỳ gối! Hơn nữa xem ra hình như năng lực này không bị giới hạn bởi khoảng cách, chỉ cần cậu ấy nhìn thấy là được!
Như thế này bảo người ta sống sao?
Nếu như ai chọc vào cậu ấy là quỳ bụp bụp ngay, ai thấu nỗi đau này?
Người Trung Quốc có câu, đầu gối của đàn ông được dát bằng vàng, còn có câu nữa là quỳ trước trời quỳ trước đất quỳ trước cha mẹ, thế mà quỳ gối trước cậu ấy thì ai chịu nổi?
Chẳng trách Lý Hạc chạy nhanh như vậy...
"Năng lực của Tiểu Phúc..." Tô Cuồng nín nhịn một lúc lâu mới thốt ra được câu, "Có tiền đồ, có tiền đồ lắm..."
Mấy người đang có mặt ở đó cùng nhau gật đầu tỏ vẻ đồng tình. Đâu chỉ là tiền đồ? Quả thực là đỉnh đến bùng cháy luôn ấy chứ? Khó hiểu vô cùng!
"Anh Phúc đúng là anh Phúc mà!" Triệu Minh vội vàng rót cho Hồng Tiểu Phúc một ly, cảm thán nói, "Chuyên trị mấy kẻ không chịu phục mà! Trước kia mọi người cũng thấy đó, Lý Hạc chém gió phần phật như bão đến nơi! Thế mà gặp phải anh Phúc của chúng ta, rụt vòi ngay tức khắc!"
"Đúng vậy, đúng vậy!" Tô Oánh cố gắng nói nhỏ, vừa cười vừa bảo, "Lúc trước chém gió căng lắm, thế mà vẫn không so được với Hồng Tiểu Phúc của chúng ta, hí hí."
Thẩm Tiểu Linh nghe vậy nên rất vui, dù sao chỉ cần có người khen Hồng Tiểu Phúc là cô bé thấy vui!
...
Ở một phía khác, sau khi Lý Hạc cùng Trương Dương quay về, anh ta khá buồn bực.
Chỉ cúi đầu uống rượu, không có tinh thần.
Thậm chí ba anh ta cũng nhìn ra được vẻ sai sai của con trai mình, "Tiểu Hạc, con sao thế? Sao trông có vẻ không vui vậy?"
Lý Hạc: "..."
Ai mà vui nổi chứ? Hả?
Đổi lại là ba, ba vui nổi không?
Bên đó có một vị đại thần ngồi tọa trấn, ai mà trêu vào được?
Đàn ông có thể rơi đầu, chịu đòn phải đứng thẳng, nhưng cậu ấy có thể khiến người ta quỳ xuống thì mẹ kiếp, ai mà chịu nổi?
Thế nhưng không thể nói chuyện này ra được...
"Không, chỉ nhớ lại chút chuyện", Lý Hạc tùy tiện lấp liếm vài câu, bây giờ anh ta khá bối rối.
Trước đó chém gió thành bão, gì mà cả cái Thẩm Thành này anh ta nắm trùm, ngờ đâu chém gió trúng một đối tượng còn "trùm" hơn cả anh ta, đổi lại là người khác, liệu sẽ có tâm trạng gì?
Trương Dương ở bên cạnh dùng cả sinh mạng để nén cười. Cậu ta vội vàng mời rượu Lý Hạc, "Nào nào nào, anh Hạc uống rượu, uống rượu đi..."
"Ừ, uống rượu, uống rượu..." Từ khi gặp được Hồng Tiểu Phúc, bữa cơm này Lý Hạc rất buồn bực, đến cả hứng thú để chém gió cũng không còn nữa...
Nhưng tuy rằng không còn hứng thú, Lý Hạc đã quyết tâm trong lòng, đợi sau này có cơ hội sẽ thử sức lần nữa, xem xem năng lực của cậu ấy có thực sự đỉnh như thế không!
...
Bên phía Hồng Tiểu Phúc, cả nhóm ăn đến tám giờ tối, về cơ bản đã khá no nê, thế rồi ai về nhà nấy.
"À ừm... anh ơi", Thẩm Tiểu Linh nhìn thấy trên bàn còn thừa lại không ít món ăn gần như chưa được động tới nên lí nhí hỏi Hồng Tiểu Phúc, "Bao nhiêu thứ tốt như thế này, có phải chúng ta..."
Người ta vẫn bảo trẻ con nhà nghèo mới biết lo toan, nếu là Tô Oánh hay Triệu Minh chắc thấy đồ thừa cũng kệ thôi, nhưng đối với Hồng Tiểu Phúc mà nói, những thứ này bỏ lại quá lãng phí...
Hồng Tiểu Phúc vội vàng huých Triệu Minh, "Triệu Minh, à ừm, cậu thấy đấy, mấy món này đổ đi cũng lãng phí, hay là tôi mang về được không?"
"Ối, cậu xem tôi quên cả chuyện này!" Triệu Minh vỗ đầu một cái thật mạnh, vội vàng gọi nhân viên phục vụ tới, "Lấy mấy cái hộp qua đây đóng gói mấy món này, nếu đổ đi thực sự lãng phí lắm."
Hai cha con Tô Cuồng và Tô Oánh cũng biết cuộc sống của Hồng Tiểu Phúc và Thẩm Tiểu Linh không dư dả. Tô Cuồng ở bên cạnh gật đầu như giã tỏi, "Đúng vậy đúng vậy, bỏ đi lãng phí lắm, về nhà hâm nóng lại ăn bữa khuya cũng rất ổn."
Kể ra thì nhân viên phục vụ trong nhà hàng này chưa từng được thấy cậu ấm nhà mình ăn xong còn đóng hộp mang về bao giờ, lúc này Triệu Minh nói vậy, không khỏi liếc Hồng Tiểu Phúc thêm vài lần.
Những ánh mắt này không hề có ý khinh bỉ gì, họ cảm thấy cậu thiếu niên này có thể khiến thiếu gia nhà mình xem trọng như vậy, chắc chắn là nhân vật không trêu vào được!
Các cụ có câu, anh hùng không bàn đến xuất thân, thiếu niên này tuy ăn mặc bình thường, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng là một người giỏi giang, phải phục vụ cho cẩn thận.
"Anh cứ để tôi làm là được, anh uống chén trà đi." Phục vụ thấy Hồng Tiểu Phúc định giúp một tay, vội vàng bảo, "Đây là công việc của chúng tôi, anh cứ nói cần đóng hộp món nào là được."
Nhân viên của nhà hàng nhà mình có tố chất cao, Triệu Minh cũng nở mày nở mặt, lập tức hỏi ngay, "Khá lắm khá lắm, cô tên gì nhỉ?"
Nhân viên kia mừng như điên, vội vàng báo cáo, "Tôi là Tiểu Tuệ."
Triệu Minh gật đầu, "Ừ, được lắm, tôi thích những người có tu dưỡng, có tố chất nghề nghiệp như cô!"
Câu này không cần nói quá lộ liễu, Tiểu Tuệ đã vui đến mức không khép được miệng, "Cảm ơn cậu chủ."
Đồ ăn nhanh chóng được đóng hộp, tất nhiên Tiểu Tuệ phải phục vụ đến cùng. Cô biết mấy người này đều có chút men, lập tức hỏi, "Cậu chủ, tôi gọi người đưa họ về nhé?"
"Ừ, được được, biết làm việc đấy", Triệu Minh cười rất hãnh diện, nhân viên phục vụ của mình có khả năng phân biệt tốt như thế, người làm chủ như cậu ta cũng mát mặt lắm, đúng không nào? Cậu ta lập tức dặn dò, "Đi gọi hai người nào đáng tin chút, đây đều là bạn cùng lớp với tôi, người thức tỉnh đấy, rõ chưa? Phục vụ cho tốt, không thiếu phần của mọi người được đâu!"
Tiểu Tuệ vui vẻ đi ngay.
Mọi thứ nhanh chóng được sắp xếp ổn thỏa, Tô Cuồng và Tô Oánh ngồi xe của mình, Hồng Tiểu Phúc và em gái thì ngồi Mercedes Benz của nhà hàng.
Trên đường đi, tài xế vừa lái xe vừa mỉm cười, "Hai vị là bạn cùng lớp với cậu chủ của chúng tôi đúng không? Cậu chủ của chúng tôi đã dặn dò phải phục vụ hai vị thật tốt." Nói đến đây, ông đưa tới một tấm danh thiếp, "Tôi tên Lý Vĩ, đây là danh thiếp của tôi, hai vị nếu có việc gì cần giúp đỡ cứ gọi cho tôi là được."
"Cảm ơn anh Lý", Hồng Tiểu Phúc vội vàng nhận lấy danh thiếp một cách kính cẩn.
Lý Vĩ tiếp tục nói, "Kể ra thì tôi thực sự rất ít khi thấy cậu chủ của chúng tôi đối xử với ai tốt như thế, chắc hẳn hai vị là nhân vật không đơn giản, nghe nói cậu em đây đã thức tỉnh rồi?"
Hồng Tiểu Phúc gật đầu có phần ngại ngùng, "Thức tỉnh rồi, chỉ là năng lực... hơi khó giải thích."
"Thức tỉnh là tốt rồi", Lý Vĩ than thở, "Với xã hội bây giờ, người thức tỉnh chẳng khác gì trạng nguyên thời cổ đại, có thể nói là một bước lên trời. Tương lai cậu em đây phát đạt rồi, cậu chủ nhà chúng tôi xin nhờ cậu em chăm sóc nhiều."
Có câu, tặng người hoa hồng, tay mình ngát hương.
Lý Vĩ nói câu này để lấy lòng Hồng Tiểu Phúc, cũng tự thêm không ít thể diện cho cậu chủ nhà mình.
Trong giai đoạn này, có thêm một người bạn là người thức tỉnh có thể nói là thêm một con đường. Có trời mới biết sau này thời thế sẽ thay đổi thế nào, kết thêm vài mối giao hảo tựu chung không phải chuyện xấu, đúng không nào?
Hồng Tiểu Phúc vội vàng đáp, "Quan hệ của tôi và Triệu Minh chắc chắn không có gì đáng chê cả, anh Lý nói vậy làm tôi hơi ngượng rồi."
Lý Vĩ bỗng chốc cười to, "Ha ha ha, cái gì mà ngượng ngùng đâu chứ, tình bạn giữa bạn cùng lớp như các cậu là tốt nhất, không giống mấy người đã chen chân vào xã hội, nhìn thấy anh được thì người ra cúi đầu khom lưng, không được thì trở mặt ngay tức thì."
Hồng Tiểu Phúc rất tán thành câu nói này, "Đúng vậy, tình bạn giữa bạn cùng lớp với nhau là tốt nhất."
Ba người nhanh chóng đến khu nhà mà Hồng Tiểu Phúc sống, Lý Vĩ xách đồ ăn đã được đóng hộp xuống xe, không nói nửa lời về hoàn cảnh sống của Hồng Tiểu Phúc.
Dù gì người như ông đã biết rõ câu nào nên nói, câu nào không nên. Ông ta tiễn hai anh em Hồng Tiểu Phúc vào tận nhà mới quay người rời đi.
Đến cổng khu nhà, ông ngồi thụp xuống châm điếu thuốc, hút một hơi, than thở, "Hầy, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Môi trường thế này mà có thể nuôi dưỡng được một người lạc quan tích cực như thế, nhìn lại cái thằng phá của nhà mình thì, người với người đúng là rất khó để so sánh..."
Lý Vĩ nhanh chóng hút xong điếu thuốc, ông ta bóp chặt đầu lọc, "Mẹ nó chứ, thứ lêu lổng, về nhà xem ổng có lột da mày không!"