Trẻ con mười hai tuổi buồn nhanh mà hết buồn cũng nhanh.
Thẩm Tiểu Linh tựa vào lòng Hồng Tiểu Phúc khóc một hồi, bỗng nhiên bụng lại kêu ùng ục ùng ục. Cô bé lại bắt đầu đói bụng rồi!
Cô bé chạy vội đến bên giường ngồi lên, đã có sẵn nước ép linh quả do nhân viên y tế mang tới từ sớm, Thẩm Tiểu Linh bê bát lên bịt mũi bắt đầu uống…
Sau khi uống hết sạch cốc nước ép to bự, lúc này Thẩm Tiểu Linh mới thở phào một hơi…
Cô bé thật sự rất đói, hầu như là cứ mười phút ít nhất phải uống một cốc nước trái cây lớn, nếu không sẽ đói đến nỗi run rẩy cả người.
"Phù..." Thở phào một hơi nhẹ nhõm, Thẩm Tiểu Linh cũng hết cách rồi: "Anh à, bây giờ từ sáng đến tối hôm nào em cũng phải uống thứ đồ này, uống đến nỗi em mất niềm tin vào cuộc sống rồi đấy!"