Không khí buổi sáng tươi mát vô cùng, ánh nắng xuyên qua tán cây trong khu rừng chiếu xuống mặt đất những vệt nắng.
Hôm qua có Hồng Tiểu Phúc canh gác cả đêm, có thêm khỉ đột ở một bên bảo vệ, tất cả mọi người đều ngủ rất ngon.
Kết quả đến khi tỉnh dậy lúc sáng sớm, nhìn xung quanh thấy cái cây bị dọa sợ run rẩy trốn trong góc tường, bọn họ đều đơ cả người ra!
"Anh Phúc, mấy cái cây này?..." Triệu Minh nuốt nước bọt "ực" một tiếng: "Bị cậu dọa đấy à?"
"Ừ." Lúc này Hồng Tiểu Phúc đang cầm cây kiếm trường có thể thu ngắn kéo dài của cậu, dạy dỗ đám cây này: "Đàng hoàng một chút cho tao nghe không? Không tao đâm đấy!"
Đám cây: "U u u...!!!"
Đám cây kêu rên một hồi.
Trong đó có một cây run rẩy duỗi một cành muốn chạy trốn.
Hồng Tiểu Phúc nhanh chóng phát hiện ra, vung trường kiếm co giãn được kia ra, nói: "Làm sao, mày còn muốn chạy à?"
Cây kia: "U u u... Uu u u…"
Mọi người: "..."
Tiểu Phúc lúc nổi giận thật đáng sợ!