Tiếng hát phá tan lớp sương mù.
Tâm trạng của mọi người nhanh chóng trở nên tốt đẹp, Triệu Minh ngồi trên lưng sói, cười to nói: "Ha ha ha, sao bỗng nhiên lại thấy dũng cảm nhỉ?"
"Thế mới là thám hiểm chứ!" Trương Dương cũng cười ha ha: "Tiểu Phúc, giờ sao nè?"
Hồng Tiểu Phúc vung tay một cái thật mạnh: "Vào!"
Lúc này mọi người từ trên lưng sói bước xuống, cùng đi vào khu rừng U Ám.
Nơi bọn họ đi vào là cửa vào phía Đông Nam của khu rừng U Ám.
Tuy nói là ở vùng ven, nhưng vừa vào là đã cảm thấy tia nắng cũng trở nên âm u hơn hẳn, cả khu rừng đều im ắng, sương mù mông lung, nhưng thỉnh thoảng lại có tiếng dã thú gầm gừ truyền đến từ đằng xa.
"Tiểu Phúc, mấy cái cây này có cảm giác sao sao ấy." Triệu Minh nhìn những cái cây mang hình thái kỳ lạ, cậu ta âm thầm lau mồ hôi lạnh: "Cứ cảm thấy chúng giống như là yêu tinh cây vậy."
Lời nói của Triệu Minh đã nhắc nhở Hồng Tiểu Phúc.