Món đồ này không đáng bao nhiêu tiền, nhưng đầy thành ý.
"Bé ngoan, ha ha!" Hầu Chí Thiên vui như mở cờ trong bụng, ông xoa đầu Thẩm Tiểu Linh và cười lớn: "Bé ngoan, có được học sinh như con, coi như ta hời lớn rồi!"
Lưu Hoa Quân và hai vị lãnh đạo ở bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, đều tỏ ý ngưỡng mộ.
Một đứa trẻ ngoan như vậy, cho dù truyền dạy hết kiến thức gom góp cả cuộc đời cũng không thấy uổng phí!
"Được rồi", Hầu Chí Thiên trịnh trọng cất món quà vào chiếc túi trong lòng mình, vừa cười vừa tiến vào nhà: "Tiểu Linh à, hôm nay sư phụ sẽ làm cho con một bữa thật hoành tráng..."
Sau đó tiếng gầm của Hầu Chí Thiên từ trong nhà vọng ra: "Chỗ con sơ sài quá rồi đấy?! Không được, không được, mau chóng đổi, mau chóng thay đổi ngay! Như thế này làm sao ta thể hiện được tài năng! Học sinh của ta làm sao có thể ăn uống tạm bợ như vậy được?!"