Bây giờ đến cả khỉ cũng đáng sợ vậy hả?
Trước kia lúc nhìn hình ảnh họ không có cảm giác gì, thậm chí còn thấy đáng yêu.
Thế mà bây giờ tận mắt chứng kiến mới thấy khác biệt hẳn, cục đá kia mà đập vào người là chết người như chơi đấy!
Tốc độ kia sắp bằng đầu đạn rồi!
Hồng Tiểu Phúc và các đồng đội lùi ra ngoài khu rừng tận 50 mét mới có thể thở ra một hơi.
Đáng sợ quá!
Quả nhiên, bên trong dị cảnh không thể nào lơ là được!
May mà có các anh trong nhóm Thạch Đào đi trước dò đường, nếu là họ đột nhiên xông vào, chắc chỉ trong chớp mắt đã bị ném đá thành cái bánh màn thầu!
Màn thầu theo kiểu màn thầu nhỏ mọc trên màn thầu to ấy...
"Khẹc khẹc!"
"Khẹc khẹc!"
Một đám khỉ đứng trên cành cây đắc ý kêu khẹc khẹc. Trong đó có một con khỉ sáu chân toàn thân được phủ lông trắng, nó đắc ý vỗ vỗ mông trước mặt Hồng Tiểu Phúc và các bạn!
Chế giễu hơi bị quá đà rồi đó!