Sáng hôm sau, Hồng Tiểu Phúc dậy thật sớm, nấu bữa sáng, vệ sinh cá nhân, mặc quần áo gọn gàng rồi mới ra cửa.
Tình trạng giới nghiêm trên đường đã tốt hơn rất nhiều. Tuy rằng vẫn có khá nhiều cảnh sát tuần tra trên đường, nhưng số lượng đã ít hơn trông thấy.
Hồng Tiểu Phúc ban đầu không hiểu rõ lắm, nhưng cậu cũng nhanh chóng biết lý do.
Bởi vì trên xe buýt, rất nhiều người đang xì xầm bàn tán.
"Đã nghe nói gì chưa? Hôm qua bắt nhiều thằng cha tung tin đồn thất thiệt lắm đấy."
"Nghe nói rồi, cái đám ấy chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn lạc, bắt là đáng! Hầy, nghe bảo hôm nay phía quân đội sẽ công bố không ít tin tức về cái bong bóng khổng lồ ấy, tới lúc đó phải nghe cho kĩ càng."
"Đúng vậy, tôi nói cho mà nghe, bạn tôi có thằng con trai là người thức tỉnh, nó từng vào trong cái bong bóng khổng lồ ấy rồi đấy! Nó bảo á, động vật bên trong hung hãn lắm, nhưng bị quân đội của chúng ta giết bớt rồi, bây giờ thực ra cái bong bóng ấy an toàn lắm."