Bốn năm qua đi.
Bí cảnh đã khôi phục lại sự yên bình vốn có. Không có hồn phách của tu sĩ để ăn, thú Hình Thiên tẻ nhạt trở về với cuộc sống nhàn hạ sáng mở mắt chạy loạn khắp nơi, tối đến lại về ổ đi ngủ.
Cây Lôi Kiếp không còn nữa, hạ đi thu về, đông qua xuân đến. Sau vài trận mưa, hoa cỏ cây cối bị thú Hình Thiên vứt lên triền đất đen lại một lần nữa bén rễ vào mảnh đất tươi mới này.
Dường như thú Hình Thiên rất thích sườn núi mềm mại này, biến cả khu vực rộng lớn này thành giường của nó.
Một mảnh xanh mượt phủ lên phần mộ dưới khe sâu, cỏ dại um tùm.
Thế giới bên trong ngôi mộ không hề âm u. Một thanh chủy thủ có chuôi là đầu chim ưng, lưỡi như thân rắn, được vảy mịn bao phủ đang lơ lửng trên không, thoáng phát ra ánh sáng màu vàng kim, làm sáng một vùng không gian.
Một thiếu nữ như được khắc thành từ gỗ đen nằm trên một cây Lôi Kiếp khổng lồ, đầu gối lên một cành cây non xanh như ngọc bích.
Dưới thân nàng lót một tầng xanh nhạt, tựa như một mặt hồ xanh biếc, trong suốt, lấp lánh. Nếu như nhìn kĩ, có thể phát hiện ra ánh sáng từ thanh kiếm ngắn phát ra như sợi tơ, đâm sâu vào thân cây đen kịt. Dòng nước màu xanh men theo những khe hở chậm rãi thấm ra, rồi lại từng chút một thấm ướt cơ thể thiếu nữ.
Bỗng nhiên, đan điền trong bụng thiếu nữ phát ra một tầng ánh sáng màu xanh mờ ảo. Lan Hàn Tinh chậm rãi chuyển động. Ở giữa những cánh hoa bồng bềnh là một vùng ánh sáng rực rỡ. Quan sát kĩ thì thấy đó là một người tí hon trong suốt được hợp bởi ba hồn sáu phách.
Tiêu Liên Nhi không thể nhìn thấy thế giới bên ngoài. Nàng chỉ biết mình đang ở bên trong lan Hàn Tinh, lơ lửng trong không gian tối tăm. Nàng vuốt ve cánh hoa màu xanh của lan Hàn Tinh, không hề cảm thấy chân thực, lại có thể cảm nhận được rằng màn sương mà lan Hàn Tinh sinh ra đang nuôi dưỡng hồn phách cho mình.
"Ngươi lại cứu ta một lần nữa!"
Có lẽ đã vài năm trôi qua rồi nhỉ? Lan Hàn Tinh đột nhiên bắt đầu chuyển động, khiến Tiêu Liên Nhi phải mở to mắt tò mò quan sát. Chỉ khi linh khí nhập thể, lan Hàn Tinh mới chuyển động. Nàng không thể cảm nhận được sự tồn tại của bản thân, cũng không biết luồng linh khí này từ đâu mà ra. Nàng vô cùng mong đợi. Bị trói buộc ở bên trong lan Hàn Tinh, không hề hay biết dòng chảy của thời gian, sự luân chuyển giữa ngày và đêm, không được đi bất cứ đâu, quả thực rất buồn chán và nhạt nhẽo.
Chỉ trong giây lát khi chất lỏng màu xanh thẩm thấu vào người, Tiêu Liên Nhi liền cảm nhận được linh khí tràn vào cơ thể. Dần dần, nàng cảm nhận được linh khí tựa như mưa phùn, thấm đẫm linh hồn, khiến nàng thoải mái chỉ muốn thiếp đi. Nàng ngáp một cái, nhắm mắt lại, lơ lửng trong bông hoa.
Giống như nhận thấy sự mời gọi hấp dẫn của lan Hàn Tinh, chất lỏng màu xanh liền tuôn trào ra từ thân cây, tiến vào cơ thể thiếu nữ đen như gỗ mun, không để sót một giọt nào. Từng đoạn kinh mạch đã khô cạn chợt sáng lên. Làn sương mà lan Hàn Tinh sinh ra theo dòng chảy tiến vào kinh mạch.
Lần thiếp đi này vô cùng dài. Tiêu Liên Nhi mơ thấy cái đêm tàn sát bừa bãi trong sấm chớp đó. Minh Triệt đứng trên núi đá cười với nàng. Khuôn mặt đen nhẻm, trên thân tỏa ra từng luồng khói xanh, nhìn hắn y như một con gà hun khói. Nàng phì cười.
Trong bóng đêm, có tiếng cười nhẹ vang lên. Nụ cười hiện lên khuôn mặt đen như gỗ mun của thiếu nữ, tạo thành những vết nứt. Nàng mở mắt ra. Một mảnh gỗ cháy xém rơi từ trên mặt nàng xuống, để lộ ra một mảng trắng muốt.
Tiêu Liên Nhi cử động cổ, âm thanh nhỏ vụn vang lên, từng mảnh màu đen kịt rơi từ trên cổ xuống. Nàng nhìn thanh chủy thủ màu vàng kim treo trên đỉnh đầu, giơ tay ra.
Khoảnh khắc nàng giơ tay lên, trên cánh tay liền hiện lên những vết nứt như tấm lưới. Nàng run rẩy, vỏ ngoài màu đen lần lượt rơi xuống. Dưới tầng ánh sáng màu vàng kim, cánh tay nàng trắng nõn như ngọc.
"Ta sống lại rồi." Nàng lẩm nhẩm nghĩ, ngồi xuống. Cái thứ cháy xém bọc quanh thân người vỡ tung khắp nơi, cơ thể nàng trắng sáng, không một mảnh vải che thân.
Nàng vô thức ôm lấy ngực, từ trên cây đứng lên. Trong lòng chợt lặng đi, đoán ra được một phần: "Thì ra là bị sét đánh cháy thành than."
Trên đỉnh đầu nàng có một thanh chủy thủ kỳ lạ, chân giẫm lên một khúc cây, trên thân cây đen kịt, có một cành non dài hơn một thước. Cành cây tựa như được điêu khắc từ ngọc bích, bên trên còn có hai phiến lá hình giọt nước.
Nàng nhặt cành cây lên, trí nhớ lại được đánh thức lần nữa: "Cành cây Minh Triệt bẻ xuống đây mà. Sao nó lại ở đây? Đây là cây Lôi Kiếp! Mình vẫn còn ở bên trong bí cảnh sao? Đây là nơi nào? Bọn họ đã rời đi cả rồi ư?"
Chẳng lẽ cây Lôi Kiếp này đã cứu sống mình? Tiêu Liên Nhi nhớ lại những lời Minh Triệt từng nói. Cây Lôi Kiếp vạn năm, bị sét đánh vào, sẽ có cơ hội sống lại một cách thần kỳ.
Chỉ muốn uống một ngụm canh, kết quả là lại ăn luôn cả miếng thịt hắn muốn ăn.
"Coi như ngươi có lương tâm, không lấy đi cái cây này, để ta bị vây hãm trong cơ thể đã bị cháy thành than này mãi."
Tiêu Liên nhi nhớ lại ý của Minh Triệt khi bẻ cành cây xuống, tiện tay cắm cành cây lên đầu. Cành cây liền đâm ngay vào đầu nàng, đau đến nỗi khiến nàng la lên một tiếng ôi chao. Nàng đưa tay sờ, cái đầu trơn láng, mái tóc đã hoàn toàn không còn nữa: "Đến tóc cũng cháy hết rồi. Không phải là lúc chết đi trông xấu lắm sao?"
Nàng lẩm bẩm lần mò xung quanh một lượt. Mặt tường là đất sét ẩm ướt. Lẽ nào mình đang ở dưới lòng đất ư?
"Chẳng lẽ bọn họ thấy mình bị sét đánh cháy đen, nên chôn mình xuống dưới đất sao?"
Tiêu Liên Nhi ngồi xếp bằng xuống, quan sát đan điền.
Bên trong đan điền có một bông lan Hàn Tinh màu xanh to bằng móng tay, còn có một cành cây màu xanh dài nửa tấc. Thần thức nàng chuyển động, thử dẫn linh khí đi vào cơ thể.
Linh khí dồi dào tuôn vào trong tựa như thủy triều, di chuyển dọc theo kinh mạch.
Vốn dĩ Tiêu Liên Nhi muốn kiểm tra tu vi của bản thân, không ngờ rằng linh khí tiến vào, vừa tản ra liền không thể thu lại. Nàng cực kỳ hoảng sợ: "Mình sắp đột phá Trúc Cơ ư?"
Tình hình bên ngoài như thế nào, nàng vẫn còn chưa nắm được. Nếu như bí cảnh đã rời khỏi núi Phượng Dương từ lâu, rời khỏi Hạ Tiên giới, sau khi đạt đến kỳ Trúc Cơ bị bắn ra, sẽ rơi vào trong Hư Không. Gió bão bên trong Hư Không, dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng khó có thể chịu được, nàng mà rơi vào đó thì trong nháy mắt sẽ bị gió bão đánh nát. Lan Hàn Tinh cũng sẽ bị đánh vụn, hiển nhiên không thể bảo vệ nàng nữa.
Nàng ra sức muốn dừng suy nghĩ, nhưng linh khí lại không chịu nghe theo sự điều khiển của nàng, một lượng lớn xông thẳng vào kinh mạch, tự động chuyển động.
Chân khí tích tụ trong đan điền ngày một nhiều, đan điền căng trướng. Nàng chỉ có thể không ngừng dồn nén chân khí, cho đến khi chân khí biến thành những giọt nước.
Tu vi của tu sĩ Trúc Cơ và đệ tử Luyện Khí cách biệt xa như trời và đất vậy. Điểm mấu chốt nằm ở chỗ, chân khí bên trong đan điền của tu sĩ Trúc Cơ sẽ biến thành dạng lỏng, một giọt tương đương với lượng chân khí cần có của Luyện Khí tầng chín.
Một khi chân khí hóa thành thể lỏng, có nghĩa là đã đột phá Trúc Cơ thành công. Điều duy nhất mà nàng có thể nghĩ tới đó là để cho lan Hàn Tinh hấp thụ toàn bộ những chất lỏng do chân khí ngưng tụ thành. Thần thức chìm vào đan điền, không đợi lan Hàn Tinh hấp thụ chất lỏng, cành cây màu xanh giống như vô cùng khát, chân khí thể lỏng trong đan điền bị nó hút hết sạch, không chừa lại cho lan Hàn Tinh một chút nào. Đan điền trống rỗng, Tiêu Liên Nhi thở phào, lẩm bẩm nói: "Thứ này cũng giống với lan Hàn Tinh à? Thảo nào Minh Triệt muốn có được nó."
Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng linh khí cũng ngừng chuyển động. Một giọt chất lỏng cuối cùng rơi vào đan điền, Tiêu Liên Nhi không dám lơ là, dùng thần thức chạm vào cành cây đó, cành cây rất nghe lời, một hơi hút cạn.
Như vậy, bí cảnh sẽ còn xuất hiện sức mạnh phản phệ nữa hay không đây? Tiêu Liên Nhi mở mắt ra, ngồi rất lâu. Xung quanh vô cùng tĩnh lặng. Nàng vỗ ngực, vỗ vào một cái "bánh bao nhỏ" mềm mại, lại thấy ngượng ngùng.
Nàng nhìn kĩ lại bản thân, quần áo đã biến thành tro, chiếc vòng gỗ đen trên cổ tay, chiếc nhẫn bạc quấn hoa giữa ngón tay, nhẫn chứa đồ đeo trên cổ đều đã không còn nữa. Nàng thở dài: "Lần này thực sự là nghèo rớt mùng tơi, nhẵn túi rồi."
Nàng xoay người nhìn cây Lôi Kiếp, trong lòng nghĩ nếu không sử dụng chân khí thì sẽ không có cách nào sống nổi qua ngày. Cứ thử sử dụng một chút chân khí, nếu có phản phệ thì nhanh chóng thu vào cành cây có lẽ là có thể tránh được đúng không? Nàng dùng thần thức gọi cành cây nhỏ: "Cho ta một giọt chân khí là được."
Quả nhiên trên ngọn cành cây nhỏ xuống một giọt chân khí.
Đầu ngón tay nàng búng nhẹ, gọi lưỡi đao nước ra theo thói quen, đao nước trong lòng bàn tay óng ánh trong suốt, xanh trắng đan xen. Đao nước vừa xuất hiện, bỗng nhiên từ không trung có một luồng sức mạnh phóng về phía nàng.
Tiêu Liên Nhi bị dọa, vội vàng thu lại chân khí, luồng sức mạnh đó liền biến mất.
"Chân khí màu xanh trắng? Chẳng lẽ mình lại có thể chất hệ Mộc?"
Điều này không quan trọng, quan trọng là, vẫn còn một con thú Hình Thiên ở bên trong bí cảnh. Nàng không thể tiếp tục ở lại bên trong ngôi mộ này nữa. Không sử dụng chân khí, e rằng không thể sống sót được.
Tiêu Liên Nhi lại cầu cứu cành cây nhỏ một lần nữa: "Nửa giọt là được rồi."
Lần này, đao nước màu xanh trắng lượn vòng quanh lòng bàn tay, không cảm thấy luồng sức mạnh ở trên không trung bắn về phía mình nữa, Tiêu Liên Nhi yên tâm dùng đao nước cắt vào thân cây Lôi Kiếp.
Chỉ vạch ra một đường rất nông.
Trải qua vạn năm bị sét đánh, độ cứng của cây đã có thể sánh bằng quặng tinh chất. Nàng ngước đầu nhìn thanh chủy thủ màu vàng kim lơ lửng trên không. Nàng thử gọi một tiếng, chủy thủ nhẹ nhàng rơi xuống tay nàng.
Xung quanh đen kịt, một luồng ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt tỏa ra từ lòng bàn tay.
Hình dáng thật kỳ dị, nhìn một cái thì biết ngay là của Minh Triệt. Hắn là người đã chôn mình xuống đây ư? Còn Thạch Thanh Phong với Tiêu Minh Y thì sao? Hư Cốc đã đột phá Trúc Cơ thành công chưa? Sau đó đã xảy ra những chuyện gì? Nàng vừa nghĩ vừa dùng chủy thủ cắt tiếp vết nứt mà đao nước vừa rạch ra. Cây Lôi Kiếp bị cắt ra từng miếng nhỏ, hệt như cắt đậu phụ.
Tiêu Liên Nhi phấn khởi, cắt một tấm khiên cao bằng ngực, dù gì cũng vừa đủ che chắn.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống bên trong bí cảnh, mảnh đất được phủ kín bởi cỏ xanh khẽ khàng lay động, một lùm cỏ bị đẩy ra. Ánh mặt trời chói lóa khiến Tiêu Liên Nhi phải nhắm mắt lại.
Nhìn ra xa, trên bãi đất xanh tươi như có một cây nấm màu trắng mọc lên, điều kỳ lạ là trong miệng cây nấm trắng này còn ngậm một cành cây xanh như ngọc bích.
…
Bốn năm trôi qua, sau một đêm, một đám mây nhiều màu tập trung tại đỉnh Tham Tu phía sau núi Phượng Dương. Điềm lành giăng kín, ánh sáng của bảo vật lấp lánh.
"Bí cảnh lại xuất hiện nữa rồi. Đan Tông chúng ta cứ dựa vào nó để kiếm linh thạch!" Viêm Chân đạo quân nhìn theo vài con hạc truyền tin đã bay đi, lẩm bẩm nói nhỏ.
Hậu sơn của Đan Tông trở nên vô cùng náo nhiệt.
Điều khác với trước đây là, ngoại trừ ba tông bốn môn, vô số tán tu cùng với môn phái nhỏ của đại lục Thương Lan và các gia tộc tu tiên đều đưa những đệ tử kỳ Luyện Khí đến núi Phượng Dương.
Tại trấn Phượng Hồi ở phía sau núi, chưởng giáo chưởng môn của hai tông bốn môn gặp nhau nói chuyện vui vẻ. Hàn Tu Văn cười với trưởng lão Đan Tông đang đi đầu đến tiếp đón: "Chẳng bao lâu nữa, trấn Phượng Hồi sẽ có thể sánh ngang với thành Thanh Dương rồi!"
Trưởng lão Đan Tông khiêm tốn nói: "Tu sĩ đến đông quá, Đan Tông chỉ sợ không thể tiếp đón chu đáo. Năm nay, trừ phi Ma Môn đến tập kích, nếu không sẽ không có tranh đấu, đây là phúc của Đạo Môn!"
Trải qua bốn năm kinh doanh, trấn Phượng Hồi ban đầu chỉ có một con đường giờ đã trở thành một tòa thành lớn. Đủ mọi kiến trúc mọc lên như nấm.
Ba tông bốn môn vẫn đóng quân ở dưới đỉnh Tham Tu. Con đường đi vào sau núi được canh giữ bởi đệ tử Đan Tông, bố trí trận pháp, tuyên bố một tháng sau mở ra, các tu sĩ đến trước thời hạn đều ở lại trấn Phượng Hồi.
Nơi các tu sĩ tập trung nhiều, lấy vật đổi vật tự nhiên sẽ tạo thành chợ. Rất nhiều tu sĩ dự định hái được linh thảo sẽ đổi lấy đan dược ngay tại chỗ. Nhất thời các cửa hàng, quán trọ, hàng rượu quán trà trở nên cực kỳ náo nhiệt, chật ních người.
Đan Tông kiếm được một khoản tiền lớn từ việc cho thuê phòng, nhất thời cảm thấy trước đây thật ngu ngốc. Cứ vài năm lại căng thẳng một lần, giờ thì cả danh cả lợi đều có.
Túi tiền căng lên, trang bị của đệ tử cũng theo đó mà tăng lên. Không thông thạo pháp thuật ư? Không sao cả, mua nhiều bùa chú, trận pháp, pháp bảo, pháp khí là được rồi. Cứ như vậy, sức mạnh của đệ tử Đan Tông nhất định sẽ tăng lên rõ rệt.
Viêm Chân đạo quân đứng ở một góc quảng trường của điện chính nhìn về phía trấn Phượng Hồi, vuốt râu mỉm cười.
"Bốn năm không gặp, làm ăn buôn bán khá quá nhỉ!"
Nụ cười trên mặt Viêm Chân cứng lại, ông ta tức giận ngoái đầu lại nhìn. Minh Triệt ngồi trên lan can, áo bào màu đen tung bay, người gầy đi rất nhiều.
"Tức giận cũng vô ích. Trận pháp bảo vệ núi của ngươi không ngăn cản ta được đâu."
Minh Triệt nhìn đám mây mù trên đỉnh Tham Tu, trong lòng hơi thất vọng, tỉ lệ ở cùng một nơi gặp được cùng một bí cảnh là vô cùng nhỏ. Hắn chỉ không muốn bỏ cuộc, chỉ hi vọng là do cây Lôi Kiếp đã đổ nên lần này khi bí cảnh xuất hiện mới không có hiện tượng chớp giật sấm rền.
"Mặt dài ra như vậy làm gì? Ta biết ngươi tiếc cái nhà ở núi Phượng Dương này. Yên tâm đi, ta cũng không có hứng thú dọn đến đây ở đâu."
Viêm Chân ngỡ ngàng, trên mặt nặn ra nụ cười: "Thiếu quân, ba tông bốn môn đã nhượng bộ, một tháng sau khi mở ra bí cảnh sẽ để các tu sĩ khác đi vào. Đệ tử Ma Môn muốn tiến vào bí cảnh, hê hê, ta không ngăn cản, nhưng cũng phải xem bản lĩnh của các ngươi."
"Một tháng sau ư? Ngươi coi Ma Môn là kẻ ăn xin, ăn đồ thừa của ba tông bốn môn chắc?" Minh Triệt lười biếng giơ tay ra xoẹt một nhát ở trong không trung, không gian liền dập dềnh, một cô gái trẻ mặc xiêm y màu tím bước ra, "Thượng Quan Tiểu Bạch, đồ đệ của Hoa trưởng lão, đan sư cấp năm, Luyện Khí tầng bảy, năm nay mười bảy tuổi. Ngươi với Hoa trưởng lão đều là đan sư cấp chín, Tiểu Bạch có thể gọi ngươi một tiếng sư bá."
Thượng Quan Tiểu Bạch cúi người hành lễ, giọng nói trong veo: "Bái kiến sư bá!"
"Sư bá cái gì! Ai cho ngươi bắt quàng làm họ hả? Muốn ta nhận đệ tử Ma Môn làm sư chất à, đừng có mơ!" Viêm Chân đạo quân dịch người, tránh khỏi cái lễ của nàng ta, mặt đen như đáy nồi.
"Hoặc là để nàng ta đi vào trong cùng đám đệ tử Đan Tông, hoặc là ta dùng bí pháp áp chế tu vi tiến vào. Ngươi chọn một cái đi." Minh Triệt nghĩ đến sự sầm uất của trấn Phượng Hồi, chợt đổi chủ đề, "Trấn Phượng Hồi sẽ ngày một náo nhiệt. Sau này xây thêm một phòng đấu giá, nhân lúc toàn bộ tu sĩ của đại lục Thương Lan đều muốn đến núi Phượng Dương, bốn năm lại tổ chức đấu giá một lần, tính ra cũng là một nguồn thu không nhỏ đâu."
Viêm Chân căm phẫn nói: "Ngươi lại muốn làm gì?"
Minh Triệt như thể không hề nhìn thấy sắc mặt của ông ta, chỉ để ý đến bản thân, nói: "Ngươi có bán đất hay không? Ma Môn ta cũng có thể mở tiệm mà! Ma Môn cũng có rất nhiều đặc sản, chắc chắn có thể khiến việc buôn bán của trấn Phượng Hồi ngày càng trở nên nhộn nhịp."
"Thượng Quan Tiểu Bạch phải không? Bị lộ thân phận chết ở trong đó thì đừng trách ta!" Viêm Chân giận dữ nói. Trấn Phượng Hồi mất thời gian bốn năm mới xây dựng được, ông ta không nỡ để Minh Triệt phá hủy. Để Ma Môn đến mở tiệm, đến mười trấn Phượng Hồi cũng không đủ cho tu sĩ hai môn đánh nhau phá hủy.
"Đa tạ sư bá! Thiếu quân đã dặn dò, những linh thảo hái được ở bên trong, Tiểu Bạch sẽ không giữ lại thứ gì, đưa hết cho Đan Tông." Thượng Quan Tiểu Bạch nhoẻn miệng cười, chớp đôi mắt to tròn, đoan trang xinh đẹp, thoạt nhìn không có gì khác so với đệ tử Đạo Môn.
Chân mày Viêm Chân đạo quân hơi giật, ông đi đến bên cạnh Minh Triệt nói nhỏ: "Ngươi muốn kiểm tra xem có phải là bí cảnh bốn năm trước hay không đúng không?"
Minh Triệt nhìn về đỉnh Tham Tu, trong mắt hiện lên chút đau thương mờ nhạt, thở dài nói, "Không phải bí cảnh đó, có tặng bản tọa cũng không cần."
Viêm Chân hiếu kỳ hỏi: "Rốt cuộc hung thú trong bí cảnh đó đang canh giữ cái gì?"
Trong mắt Minh Triệt hiện lên dáng vẻ lanh lợi của Tiêu Liên Nhi, hắn lẩm bẩm nói: "Bảo bối."