Tiêu Liên Nhi không đi giao Phệ Hỏa trùng cho chuồng thú mà cố ý đi lòng vòng trong rừng cho đến khi mặt trời xuống núi mới quay về vườn thuốc.
Tiêu Minh Y và Thạch Thanh Phong cùng nhau đến thành Thanh Dương. Vương Đại Long thấy nàng về trễ như vậy thì gọi nàng qua ăn cơm: "Tiêu Minh Y mời Thạch sư huynh đến Túy Tiên Lầu ở thành Thanh Dương ăn rồi, sẽ không về ăn cơm đâu."
Tiêu Liên Nhi "ừ" một tiếng: "Sư huynh, chúng ta ăn cơm xong thì mở lò luyện Hỏa Dương Đan nhé."
Vương Đại Long không ngờ lại nhanh như vậy, "Muội đã nghĩ xong rồi à?"
"Muội nghĩ xong rồi. Có thể thử một lần."
"Được." Vương Đại Long đồng ý. Cậu ta chợt nghĩ trong đầu, cảm thấy Tiêu Liên Nhi nói ăn cơm tối xong đi mở lò là vì muốn tránh Thạch Thanh Phong.
Cậu ta vừa ăn vừa nhìn lén Tiêu Liên Nhi. Nhìn mãi, nhìn mãi. Cậu ta phát hiện ra một điều khác thường. Tiêu Liên Nhi khác hẳn so với lúc mới đến vườn thuốc này. Da dẻ dường như trắng lên nhiều, giữa trán có thêm vài phần linh khí. Giống như đã đột phá được kỳ Luyện Khí, sau khi linh thể gột rửa đã không còn vương bụi trần.
Rõ ràng cậu ta đã thăm dò kinh mạch của Tiêu Liên Nhi, chắc chắn kinh mạch của nàng đã tắc nghẽn, không thể tu luyện. Vương Đại Long lại lắc đầu, cảm thấy bản thân đã cả nghĩ rồi.
Ăn xong cơm, Tiêu Liên Nhi xách Phệ Hỏa Trùng đi vào phòng luyện đan của Vương Đại Long.
Nàng cũng không né tránh gì, lấy cúc Sí bỏ vào giỏ trúc ngay trước mặt cậu ta.
Phệ Hỏa Trùng thấy mùi của cúc Sí thì chen chúc lao tới.
Vương Đại Long tò mò hỏi nàng: "Cái đống sâu này có tác dụng thật à?"
Tiêu Liên Nhi nhìn đám cúc Sí bị hút khô thì bỏ thêm một nhúm vào, cười đáp: "Thuộc tính Hỏa của sư huynh quá thấp, đan hỏa không mạnh. Cho dù dùng địa hỏa thì chân khí cũng không chống đỡ được đến lúc thành đan. Cũng có thể dùng Dưỡng Khí Đan để hồi phục chân khí, nhưng luyện được một lò đan dược thì huynh phải dùng một viên, phí tổn quá cao. Luyện hỏng một lò thì tổn thất quá lớn."
"Ý của sư muội là, có cách để giảm bớt chi phí luyện chế sao?" Mắt Vương Đại Long sáng rực. Linh thạch và điểm cống hiến của cậu ta đều dùng hết cho việc luyện đan rồi. Đan luyện hỏng đã đành, mà mình còn bị tổn thất nữa. Không những không lời, mà còn lỗ vốn.
Thấy Phệ Hỏa Trùng đã hút no rồi, Tiêu Liên Nhi trút chúng vào túi vải, bảo Vương Đại Long ra tay: "Ép chúng ra thành dịch."
Nàng nhìn Vương Đại Long làm, chậm rãi nói: "Dược liệu đắt nhất để luyện Hỏa Dương Đan là nội đan của yêu thú hệ hỏa cấp một. Tinh luyện nội đan của yêu thú cũng khiến chân khí hao tổn nhiều nhất. Nếu như thay đổi cách luyện đan, thì không cần dùng nội đan nữa…"
Vương Đại Long xuýt xoa hít khí lạnh như đang nhức răng: "Có thể bớt được hẳn một viên linh thạch! Không cần dùng Dưỡng Khí Đan, với chân khí của ta cũng có thể luyện được đan dược!"
Cậu ta nhìn chăm chú chất dịch màu tím tiết ra từ Phệ Hỏa Trùng, hưng phấn nhếch môi cười: "Chỉ bằng thứ này thôi á?"
"Thử xem là biết! Nhưng phải nói trước, nếu thành công thì sư huynh bán một bình Hỏa Dương Đan, muội muốn lấy ba viên linh thạch." Tiêu Liên Nhi giơ ba ngón tay ra.
Đệ tử kỳ Luyện Khí của Nguyên Đạo Tông nhiều vô số. Hỏa Dương Đan cấp một cung không đủ cầu. Nguyên liệu tốn hai viên linh thạch. Một lọ Hỏa Dương Đan thượng phẩm cấp một có thể bán được mười viên linh thạch, trung phẩm là năm viên linh thạch, hạ phẩm là ba viên linh thạch.
"Ba viên? Vậy thì phải là trung phẩm trở lên mới được." Bản năng làm ăn của Vương Đại Long xuất hiện, cậu ta thốt lên.
"Đòng ý! Nhưng mà nếu cách này bị lộ ra ngoài thì không liên quan đến muội đâu đó."
"Ta có ngu mới nói!" Vương Đại Long trợn mắt nhìn nàng, càng ra sức nghiền đống Phệ Hỏa Trùng.
Trong lòng cậu ta hiểu rõ, Tiêu Liên Nhi đang nhắc nhở cậu ta đừng quên mình đã lập lời thề tâm ma. Không thể để người khác biết cách thức này là do nàng nghĩ ra.
Tiêu Liên Nhi nhìn chất lỏng trong chậu, ra tay lọc qua từng lớp vải rồi múc một chén nhỏ.
"Sư huynh mở lò, trước hết hãy tinh luyện dịch của Phệ Hỏa Trùng. Ban đầu luyện một viên đan dược thôi. Sau khi quen tay, sư huynh hãy từ từ tinh chế, muội không giúp huynh nữa."
Vương Đại Long khoanh chân ngồi xuống, thần sắc nghiêm túc, vận đan hỏa bắt đầu tinh luyện.
Một nén hương sau, chất dịch trong chén đã được luyện thành một khối dịch thuốc to bằng đầu ngón tay. Như một viên thạch anh màu tím trong suốt, đẹp đến nao lòng.
"Mộc nhiều hơn Hỏa. Đan hỏa của sư huynh không mạnh. Lúc luyện Hỏa Dương Đan, phải dùng chân khí tính Mộc bổ trợ cho đan hỏa. Lúc thành đan cũng không được dừng lại."
Trái ngược hoàn toàn với phương pháp luyện Dưỡng Khí Đan. Chẳng trách bản thân mình lúc nào cũng thất bại. Vương Đại Long khẽ gật đầu.
Ném một gốc linh thảo vào lò luyện đan, Vương Đại Long lần lượt tinh luyện thành dịch thuốc.
Dịch thuốc tụ lại thành màu hồng, bỏ thêm dịch xanh của Phệ Hỏa Trùng vào, lập tức biến thành màu hoa hồng tím mê người.
Mồ hôi to bằng hạt đỗ dần dần lấm đầy trên trán của Vương Đại Long, có thể thấy được cậu ta đang cố gắng chống đỡ.
Tiêu Liên Nhi lại mở miệng: "Sư huynh dùng một viên Hỏa Dương Đan đi."
Lẽ nào đan hỏa chưa đủ? Vương Đại Long mở bình ngọc ra, uống một viên Hỏa Dương Đan mà Thạch Thanh Phong tặng. Linh khí hệ Hỏa trong người cậu ta chợt bùng lên, màu sắc của ngọn lửa cũng đậm hơn.
Tiêu Liên Nhi lặng lẽ dùng thần thức để quan sát và cảm nhận, sau đó bất chợt la lớn: "Tụ đan mở lò!"
Vương Đại Long dùng hết tất cả chân khí để dồn nén dịch thuốc, dịch thuốc dần dần biến thành hình dạng tròn trịa của một viên đan dược, cậu ta vung tay mở nắp lò đan ra.
Một vầng sáng màu đỏ bay lên, căn phòng ngập tràn mùi hương. Cậu ta cầm bình ngọc thu vào, chẳng buồn lau mồ hôi, đổ đan dược ra lòng bàn tay.
Đan dược màu hoa hồng tím. Trên thân đan có một đường vân. Thượng phẩm cấp một.
Nhưng mà…
"Hỏa Dương Đan mà Thạch sư huynh tặng ta có màu hoa hồng đỏ mà! Màu sắc của hạ phẩm và thượng phẩm phải giống nhau mới đúng chứ." Vương Đại Long đổ Hỏa Dương Đan mà Thạch Thanh Phong tặng ra so sánh. Rõ ràng đan dược mà mình luyện ra có màu đậm hơn.
Tiêu Liên Nhi hờ hững nói: "Muội thấy sư huynh cũng mệt rồi. Không bằng cứ ăn viên đan dược này rồi đả tọa xem sao?"
Đan dược thượng phẩm có một đường vân này có giá mười viên linh thạch đó! Nhưng mà, thay đổi đơn thuốc rồi, lỡ như không phải là Hỏa Dương Đan thì phải bán sao? Vương Đại Long vừa tiếc vừa nghi ngờ thứ mình luyện ra không phải là Hỏa Dương Đan.
"Sư huynh luyện thành rồi, tương lai sẽ kiếm được rất nhiều linh thạch."
Nghe thấy câu này, Vương Đại Long nuốt viên Hỏa Dương Đan vừa mới luyện thành vào không một chút do dự, bỗng nhảy dựng lên: "Ối ối ối…"
Cứ như một con khỉ đuôi ngắn ấy. Tiêu Liên Nhi phì cười.
Một luồng khí nóng bùng lên trong bụng của Vương Đại Long. Cậu ta "ối" thêm mấy tiếng, sau đó khoanh chân hấp thụ.
Qua thời gian một chén trà, Vương Đại Long mới thải ra khí bẩn, thu công. Cậu ta nhìn Tiêu Liên Nhi, ánh mắt hết sức kỳ lạ: "Sư muội, ta đã đạt đỉnh tầng bảy của kỳ Luyện Khí rồi!"
"Chúc mừng sư huynh. Luyện đan cũng chính là tu luyện. Sư huynh trước giờ luôn chịu khó, tu vi gia tăng cũng là chuyện hết sức bình thường."
"Ha ha!" Vương Đại Long khoa chân múa tay, vô cùng thích thú, "Trông coi vườn thuốc, thời gian tu luyện cũng ít, tu vi tăng chậm. Ta đến Ngoại Sơn Môn đã hai năm rồi, hôm nay cuối cùng cũng đạt đến đỉnh của Luyện Khí tầng bảy!"
"Chắc chắn thứ chúng ta luyện là Hỏa Dương Đan thượng phẩm cấp một chứ?"
Vương Đại Long cười to: "Còn phải nói à?!"
Tiêu Liên Nhi ngáp một cái: "Vậy được rồi chứ? Trời sắp sáng rồi, muội quay về ngủ bù đây."
Nàng đẩy cửa phòng luyện đan ra, ngoái đầu nói: "Sư huynh, thật ra huynh không cần phải dùng tới viên Hỏa Dương Đan hạ phẩm kia thì cũng có thể luyện thành được. Muội chỉ là… Ưm, huynh luyện nhanh lên thì muội cũng được về ngủ sớm ấy mà. Muội đi đây."
Cửa phòng luyện đan đóng lại, Vương Đại Long nghe thấy nàng lại ngáp một cái thật to.
Cậu ta thình lình cho mình một cái tát, mắng: "Miệng thối! Luyện một viên mà ăn những hai viên!"
Đau lòng xong rồi, cậu ta lại cười toe toét: "Bán một lọ Hỏa Dương Đan thượng phẩm là ta sẽ có mười viên linh thạch rồi! Không, bảy viên! Không, còn phải trừ một viên cho tiền vật liệu nữa."
Cậu ta cười rồi nhắm mắt lại, chậm rãi tận hưởng quá trình luyện chế vừa rồi.
Lúc này, cậu ta mới cảm nhận được, cho dù là tinh luyện dịch thuốc, hay là lúc cuối tụ đan khai lò, thiếu một bước nào thì chất lượng sẽ không đủ, thêm nhiều nước thuốc thì sẽ bị nướng khô. Tiêu Liên Nhi hiểu biết vô cùng chính xác. Nàng không biết tu luyện mà lại có thể sửa đổi đơn thuốc, thần thức còn mạnh hơn mình. Nếu như nàng là đệ tử Đan Tông thì cho dù không có tu vi cũng có thể thành người được cung phụng như bảo bối rồi.
"Ôi, số của nha đầu này!" Vương Đại Long thở dài, trong đầu chợt vụt lên một ý nghĩ, "Sau khi thay đổi cách luyện Hỏa Dương Đan cấp một, lược bỏ được một nửa vật liệu đắt tiền, nhu cầu của Tông môn nhiều, một năm tới, đệ tử Tông môn sẽ tiết kiệm được bao nhiêu linh thạch đây? Nếu như giao lên cho Tông môn, công lao này đủ để ta nhận thưởng một viên Trúc Cơ Đan rồi."
Nếu nói là do mình nghiên cứu được, một tên đệ tử nghèo, không có tiền mà còn nghiên cứu đan phương như cậu ta, nói ra ai tin chứ? Cách luyện đan cũng được truyền thừa qua mấy ngàn năm rồi, ngươi tình cờ dùng dịch của Phệ Hỏa Trùng thay thế nội đan của yêu thú, còn luyện ra được Hỏa Dương Đan thượng phẩm. Quá may mắn, quá trùng hợp, tóm lại kiểu gì cũng sẽ có người nghi ngờ.
Vương Đại Long nhớ đến lời thề tâm ma đã lập. Chuyện này vẫn phải thương lượng với Tiêu Liên Nhi mới được. Cậu ta nghĩ, dù sao còn lâu mới đạt được đến viên mãn của kỳ Luyện Khí. Có cầm Trúc Cơ Đan trong tay cũng không dùng được. Phải tinh luyện Hỏa Dương Đan cấp một gom đi đổi linh thạch đã rồi tính tiếp.
Bây giờ, trong mắt Vương Đại Long, Phệ Hỏa Trùng chính là kho báu. Luyện Hỏa Dương Đan cần phải có rất nhiều cúc Sí. Lại không thể để người khác biết được cách sử dụng, vì thế Vương Đại Long dứt khoát nhận nhiệm vụ trồng ba mươi mẫu ruộng.
Tiêu Liên Nhi vừa ngủ dậy đã thấy mười mẫu đất nuôi Phệ Hỏa Trùng của mình bị Vương Đại Long lấy đi rồi. Nàng hài lòng nghĩ, đây chẳng phải là một công đôi việc hay sao. Đến cả việc bắt sâu hằng ngày cũng chẳng cần nữa, chỉ cần đợi Vương Đại Long luyện thành lượng lớn đan dược rồi chia nhau linh thạch là được.
Vương Đại Long trồng xong, cười đùa với Tiêu Liên Nhi rồi nhìn sang năm mẫu cúc Sí mà Thạch Thanh Phong đã trồng hôm qua.
Qua một đêm, chồi non của cúc Sí đã nhú lên. Phệ Hỏa Trùng phấn chấn leo lên cành lá hút dịch. Năm mẫu ruộng nhú chồi đã héo úa. So với mầm cúc Sí ở mẫu ruộng bên cạnh, dáng vẻ đúng là quá khó coi.
Ruộng của mỗi người đều có ranh giới, Phệ Hỏa Trùng không bò ra được. Hai người cứ thế khoanh tay đứng nhìn. Chuyện giúp Thạch Thanh Phong rải bột để sâu bò vào giỏ trúc, ai ngu mới làm.
Vương Đại Long đang cười trộm chuẩn bị chặt chém Thạch Thanh Phong thì đúng lúc chính chủ quay lại.
"Ơ, sao lại có nhiều sâu thế này?" Thạch Thanh Phong giật mình la lên.
Thạch Thanh Phong xuất thân trong đại gia tộc tu tiên ở Thương Lan, tư chất tốt, nhận thức cao. Gia tộc dốc hết toàn lực giúp hắn tu luyện. Ngoài việc tu luyện, những việc khác hắn chưa từng làm. Phí phạm thời gian cho việc trồng linh thảo ư? Cho dù hắn muốn thì cũng sẽ bị trưởng bối trong gia tộc mắng cho té tát.
Hôm qua hắn và Tiêu Minh Y dạo chơi khắp thành Thanh Dương, bán hết vật liệu. Tiêu Minh Y bảo là nhân tiện về nhà một chuyến. Vợ chồng trang chủ Tiêu gia trang quá đỗi nhiệt tình, hắn không nỡ từ chối, càng không dám ăn cơm của nhà người ta mà lại để Tiêu Minh Y về Tông môn một mình, đành phải ở lại Tiêu gia trang một đêm.
Muộn mất một đêm, không ngờ cúc Sí mà mình trồng đã bị đám sâu giày xéo hỏng hết rồi.
Lần làm việc đầu tiên trong đời, cúc Sí đáng giá bao nhiêu điểm cống hiến hay linh thạch gì hắn cũng không quan tâm. Nhưng nhìn linh thảo mà mình trồng biến thành bộ dạng thế này, hắn lại hết sức buồn bã.
Hắn nghĩ ngợi, xoay người về phía Vương Đại Long, chắp tay hành lễ: "Làm sao mới trồng được cúc Sí tốt, vẫn phải nhờ Vương sư đệ vui lòng chỉ giáo. Thanh Phong vô cùng cảm kích."
Vương Đại Long ho khan rồi cười nói: "Thạch sư huynh, thật ra trồng cúc Sí rất đơn giản, ngày nào đám Phệ Hỏa Trùng cũng chui ra hút dịch của linh thảo. Bắt sâu mất rất nhiều thời gian, vì vậy, có rất ít người chịu nhận nhiệm vụ này."
Cậu ta khẽ vung tay, lấy ra mấy túi bột rễ Khổ Thạch: "Sư huynh chỉ cần rắc thuốc bột này vào giỏ trúc, đám sâu sẽ tự động chui vào, tiết kiệm được thời gian lẫn công sức. Thạch sư huynh có thể có nhiều thời gian tu luyện hơn. Chỗ thuốc bột này đủ dùng cho năm mẫu đất trong mười ngày. Dùng xong, Thạch sư huynh lại tới tìm đệ là được."
Cậu ta không nhắc tới công sức, vui vẻ chờ Thạch Thanh Phong cảm kích rồi sẽ đưa cho cậu ta đan dược gì đó.
"Cảm ơn Vương sư đệ. Ta không cần đâu."
Thạch Thanh Phong từ chối ngay. Nụ cười của Vương Đại Long chợt đông cứng trên gương mặt.