Tiêu Liên Nhi vừa dứt lời, một tiếng cười trầm thấp vang lên trong đầu Hàn Tu Văn. Là giọng của Nhược Thủy đạo quân! Tiếng cười vang lên rồi biến mất, giống như một bàn tay lạnh lẽo đè vào lòng gã. Tim gã như rơi mất một nhịp, sau đó điên cuồng đập mạnh.
Gã hít ngược vào một hơi lạnh, lông tơ sau đầu dựng đứng cả lên, trong nháy mắt lưng căng ra thẳng tắp.
Tiếng tim đập thùng thùng như nhịp trống. Hàn Tu Văn cố gắng chịu đựng đến mức gân xanh trên trán nổi hẳn lên. Gã gần như cắn nát một cái răng mới khiến bản thân không bị thất lễ.
Gã nhìn Tiêu Liên nhi, ánh mắt tựa như bị y phục Tuyết Tằm trên người nàng đâm phát đau. Gã hít một hơi thật sâu.
Hàn Tu Văn biết, mọi người nói là tin tưởng mình, nhưng ai mà không có lòng tò mò chứ? Làm gì có ai không muốn thấy Nguyên Đạo Tông bị mất mặt? Cảm giác của tu sĩ Nguyên Anh nhạy bén như vậy, gã có bình thản hay không, hô hấp có gì thay đổi hay không đều bị người ta nhìn thấy rõ mồn một.