Vân Tiên chớp mắt nhìn cô giáo Kim, cô không ngờ cô Kim lại nói đỡ cho cô.
Dù sao, dưới sự đe dọa của Hiệu trưởng Lâm, người chịu giữ gìn nguyên tắc nghề giáo cũng không nhiều lắm, và trong số ít đó có cô Kim.
Vân Tiên tất nhiên không thể làm cô giáo Kim khó xử, cô nhìn thoáng qua Lâm Mộng Vũ đứng sau lưng Hiệu trưởng Lâm, lên tiếng: "Đúng là em đã đánh Lâm Mộng Vũ."
Những người ở đó, kể cả mấy thầy cô đang ngồi hóng chuyện trong văn phòng đều sửng sốt.
Họ không ngờ Vân Tiên lại dám thừa nhận chuyện này.
Hiệu trưởng Lâm vừa nghe Vân Tiên thừa nhận xong thì bụng bia run lên. Ông ta tức giận vừa định mở miệng thì lại bị Vân Tiên cướp lời.
Vân Tiên nói tiếp: "Đó là vì Lâm Mộng Vũ đánh em trước, vậy em xin hỏi thầy Hiệu trưởng: Nếu đánh nhau là vi phạm nội quy trường học, học sinh vi phạm phải bị đuổi học thì có phải Lâm Mộng Vũ cũng sẽ bị đuổi ra khỏi trường với em không?"
Vân Tiên vừa nói ra lời này, sắc mặt của Hiệu trưởng hơi thay đổi.
Mấy giáo viên ở đó cũng kinh ngạc giật mình.
Bọn họ cho rằng nữ sinh này sẽ cầu xin Hiệu trưởng Lâm, kết quả không những cô bé này không sợ bị đuổi học thậm chí còn dám dõng dạc yêu cầu phải đuổi học Lâm Mộng Vũ cùng mình?
Chẳng lẽ nữ sinh này không biết Lâm Mộng Vũ là con gái Hiệu trưởng? Sao Hiệu trưởng Lâm có thể đuổi học con gái của mình chứ?
"Mày nói láo! Tao đánh mày khi nào? Bây giờ mày lành lặn khỏe mạnh, có chỗ nào giống bị thương chứ? Vân Tiên, mày còn biết xấu hổ hay không?" Lâm Mộng Vũ trợn mắt nói dối, thậm chí đảo lộn phải trái trắng đen.
Hiệu trưởng Lâm tất nhiên sẽ giúp con gái mình, ông ta lập tức nói vào: "Sao một đứa nhỏ hiền lành như Mộng Vũ có thể đánh trò được? Còn làm chuyện mất phong độ như vậy nữa? Tôi thấy rõ ràng là trò đang gây rối. Tuổi còn nhỏ, đánh nhau xong còn nói xấu người khác, đúng là không biết xấu hổ. Trung học Tân Giang chúng ta không dạy nổi học sinh như vậy!"
Ý của Hiệu trưởng Lâm là: Mày mau biến đi, từ đâu đến thì cút về nơi đó đi.
Lâm Mộng Vũ là người hiền lành?
Thiếu chút nữa Vân Tiên đã cười ra tiếng.
Câu này thật buồn cười, còn thú vị hơn cả chuyện heo có thể bay lượn tự do trên trời nữa.
Giáo viên xung quanh thấy vậy đều thở dài trong lòng.
Thật ra trong lòng bọn họ biết ai là người đúng, ai là người sai.
Dù sao, tất cả mọi người đều nhìn thấy cách cư xử của Lâm Mộng Vũ trong trường.
Nhưng họ không nói ra miệng mà thôi, cũng không dám dây vào Hiệu trưởng mà giấu kín trong lòng.
Họ vẫn nghĩ, cô bé này chọc ai không chọc lại đi chọc vào thiên kim nhà Hiệu trưởng.
Thấy chưa, hôm nay cô bé này chắc chắn sẽ xúi quẩy!
"Hôm nay trò không thôi học cũng phải thôi học!" Hiệu trưởng Lâm nói liên tiếp mấy câu xong, thân thể ông ta run lên, quát một tiếng.
"Trò về chờ nhận thư thông báo đuổi học đi!" Cuối cùng, Hiệu trưởng Lâm hung dữ liếc Vân Tiên một cái, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đỡ Lâm Mộng Vũ đang ngồi trên ghế của cô Kim, hai người thở phì phò bỏ đi.
"A, Hiệu trưởng Lâm, ông đừng giận! Đứa nhỏ Vân Tiên này không hiểu chuyện nên mới cãi lời vài câu thôi. Mau lên, mau tới xin lỗi Hiệu trưởng Lâm đi!" Cô Kim thấy Hiệu trưởng Lâm bỏ đi, nếu vậy chuyện đuổi học Vân Tiên là chuyện không thể thay đổi. Cô giáo Kim hoảng lên, nhanh chóng kéo Vân Tiên đi xin lỗi Hiệu trưởng Lâm để xoa dịu ông ta.
Vân Tiên bị cô Kim kéo cũng đi theo.
Tất cả giáo viên trong văn phòng, Hiệu trưởng Lâm, kể cả Lâm Mộng Vũ và cô Kim đều cho rằng Vân Tiên đã biết mình sai, chuẩn bị uyển chuyển xin tha thứ hoặc xin lỗi gì đó.
Nhưng Vân Tiên lại đi tới trước mặt Hiệu trưởng Lâm, mở miệng nói: "Phòng 202 lầu 2 số 156 đường Bích Ba trấn Tân Giang."
Đó là gì? Nghe Vân Tiên nói xong, trên đỉnh đầu mọi người đều hiện lên dấu chấm hỏi.
Nhưng riêng Hiệu trưởng Lâm nghe xong, cả người liền run bắn lên.
Đó không phải là nơi tình nhân cũ của ông ta sống sao?
Sao cô bé này biết được?