Số dư trong tấm thẻ này tới gần một trăm triệu đô la Mỹ, tương đương với sáu trăm triệu nhân dân tệ!
Nhân viên bán hàng nữ run rẩy nắm chặt tấm thẻ ngân hàng, suýt chút nữa nghẹt thở.
Có trời mới biết, khi nhìn thấy con số này, trong lòng cô ta khiếp sợ đến nhường nào.
Một cô bé chỉ mới mười mấy tuổi lại có thể mang theo khoản tiền lớn như vậy, điều này có nghĩa gì?
Cô gái này chắc chắn, chắc chắn không phải người bình thường!
Ở thành phố Long Môn, chỉ cần tài sản lớn hơn trăm vạn đã được coi là người giàu có rồi.
Những kẻ lắm tiền có tài sản tới cả triệu này, ngày thường nếu nhân viên phục vụ gặp được đều phải cúi mặt khom người.
Vậy mà cô bé đó...
Nữ phục vụ không dám tưởng tượng tiếp, cô ta nhanh chóng quẹt thẻ để thanh toán tiền chiếc máy tính xách tay, sau khi tiếng "ting ting ting" kết thúc vang lên thì cô ta lập tức chạy về chỗ Vân Tiên.
Khi đưa trả tấm thẻ ngân hàng lại cho Vân Tiên, tay người phục vụ run run.
"Thẻ, thẻ của cô, mời cô cầm lại..." Thái độ của nữ phục vụ thay đổi ba trăm sáu mươi độ. Cô ta lắp bắp nói xong, lập tức chạy đi đóng gói chiếc máy tính xách tay mà Vân Tiên đã mua lại.
Suýt chút nữa cô ta đã vì sự khinh thường của mình mà mất đi một đơn hàng lớn. May cho cô ta, nhìn thái độ của Vân Tiên có vẻ cũng không muốn so đo gì.
Vân Tiên thấy nhân viên phục vụ thay đổi thái độ cũng không tức giận, chỉ đưa tay nhận lấy túi xách đựng chiếc máy tính từ cô ta, rồi quay người rời đi.
"Cô, cô đi thong thả!" Nữ nhân viên cúi gập người cung kính, nhưng không nhận lại được bất kỳ hồi đáp nào.
Sau khi bước ra khỏi cửa hàng máy tính, Vân Tiên đi lo chuyện dây mạng ngay. Nếu chỉ mua máy tính mà không có mạng thì cũng không làm được gì.
Giải quyết vấn đề mạng xong, khi cô bước ra khỏi trung tâm thương mại Liên Mỹ đã là buổi trưa.
Vì ở nhà không có ai, Tần Y Nhu đi làm đến tối mới về nên Vân Tiên ăn trưa luôn tại một quán mỳ trong thành phố Long Môn, sau đó mới bắt xe về thị trấn Tân Giang.
Vừa về đến nhà, cô lập tức lắp dây mạng, sau đó trở lại phòng mình, mở máy tính xách tay lên. Ngón tay lướt nhanh, mở ra một trang web mới tinh.
Kiếp trước cô dùng trang web này để liên hệ với cấp dưới. Hôm đó cô không đăng nhập ở quán net là vì lên mạng ở quán net sẽ có nhiều ánh mắt nhìn vào, cô không tiện hành sự.
Vân Tiên dùng biệt hiệu "Sát Thần" ở kiếp trước của mình để đăng nhập.
Vừa mở trang web lên, tiếng "tinh tinh tinh" vang lên dồn dập rồi lại tắt.
Một cửa sổ nhỏ nhảy ra, là thư mật đến từ Yêu Nữ, thuộc hạ của cô.
"Sát, một trăm triệu đô la Mỹ của công ty là do cô lấy phải không? Cô mà cũng thiếu tiền à?" Giọng điệu của thư mật mà Yêu Nữ gửi có chút khó tin.
Sát Thần tất nhiên không thiếu tiền, nhưng rất tiếc giờ cô chỉ là Vân Tiên mà thôi.
Vân Tiên cười, gõ nhanh trên bàn phím: "Ừ, thiếu."
Nhấp chuột, gửi đi.
Tin nhắn vừa gửi đi, Yêu Nữ đã lập tức trả lời.
"Cô đưa tôi mã số thẻ ngân hàng, tôi chuyển cho cô vài tỷ." Yêu Nữ trả lời một cách nhẹ nhàng thoải mái.
Vài tỷ, trong mắt cô không là gì.
"Không cần, giờ không thiếu nữa rồi." Vân Tiên trả lời.
Nói thực, kiếp trước thứ cô không thiếu nhất chính là tiền.
Vài trăm triệu đối với cô thực sự không đáng là gì.
Nhưng sau khi sống lại cô mới phát hiện, vài trăm triệu trong mắt người bình thường đã là con số trên trời.
Thậm chí đa số mọi người cả đời cũng không thể có được một số tiền lớn như vậy.
Sau khi trả lời Yêu Nữ xong, Vân Tiên tắt máy tính, nằm lên giường nhắm mắt lặng lẽ suy nghĩ.