Khi Tư Dịch nói lời này, anh đã lẳng lặng chen người qua cửa đi vào trong, còn đóng luôn cửa phòng lại.
Gương mặt Vân Tiên hơi cứng đờ rồi nhanh chóng bị sắc đỏ bao phủ.
"Anh ra ngoài đi!" Vân Tiên đẩy Tư Dịch một cái, trong đôi mắt xinh đẹp của cô thoáng qua chút tức giận không được tự nhiên.
Tư Dịch giống như tượng đá, Vân Tiên có đẩy thế nào cũng không được.
Dường như anh đã quyết định đứng ì ở đây. Lúc này đang dùng đôi mắt sắc bén như dao nhìn Vân Tiên, mắt nhìn chằm chằm vào Vân Tiên một hồi rồi dần dịu dàng lại.
"Suỵt." Ngón trỏ thon dài của Tư Dịch đột nhiên kề sát vào môi Vân Tiên, gương mặt đẹp trai của anh càng rõ nét hơn.
Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới tiếng bước chân, ngay sau đó, ngoài cửa phòng truyền đến âm thanh gõ cửa "cốc cốc cốc".
Cùng với tiếng gọi của Tần Y Nhu: "Tiểu Tiên à, con biết A Dịch đi đâu rồi không? Sao mẹ không thấy cậu ấy ở trong phòng?"