Hai má ửng hồng của cậu nhóc thật sự rất dễ thương, trong sự non nớt trẻ thơ cũng có phần trưởng thành hơn. Tuy cậu nhóc còn rất nhỏ, nhưng không khó để nhìn ra cậu là đứa trẻ có gương mặt hài hòa, lớn lên nhất định sẽ mê hoặc rất nhiều người.
Kiếp trước có duyên làm chị em ruột thịt, ngay cả khi Vân Tiên và Vân Trúc đã thay đổi thể xác khác, họ vẫn cảm nhận được nhau.
Vân Tiên mím môi mỉm cười, một giọt nước long lanh vương trên mí mắt, rưng rưng hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn không rơi xuống.
Cô cứ mấp máy môi nhưng lại chẳng nói được câu gì, chỉ đành ngồi xuống, ôm lấy Vân Trúc, sau đó đặt cằm lên vai cậu bé, khẽ gật đầu.
Cậu nhóc ngẩng đầu lên, đưa tay nắm lấy góc áo của Vân Tiên. Trên khuôn mặt bé nhỏ nở một nụ cười.
"Chị."
"Ừ." Vân Tiên đưa tay xoa đầu an ủi cậu nhóc.
Mọi sự hối hận và đau khổ đều đã được hóa giải ngay thời điểm này.
Cảm giác mất rồi nhưng lấy lại được này, không một từ ngữ nào có thể diễn tả được.