Mùa hè là mùa hoạt động của loài rắn, trong công viên có một hai con rắn không phải điều lạ. Chỉ là bọn cô lại gặp phải rắn hổ mang, xem ra "vận may" đã đến gõ cửa rồi.
Lúc này, con rắn hổ mang màu xám đen đang ngẩng đầu cao ngạo bò ra từ trong bụi rậm, phần cổ phình ra thành dạng phẳng, lè lưỡi phun "phì phì" .
Vân Tiên híp mắt, tỉnh bơ kéo Lữ Phi Yến ra phía sau mình.
Con rắn hổ mang ngóc cao đầu, biểu thị sắp tấn công người.
"Tiểu Tiên! Cậu, cậu…" Khi Lữ Phi Yến thấy Vân Tiên kéo mình ra phía sau, còn cô lại trực tiếp đối đầu với rắn hổ mang cách đó không xa, cảm động xen với lo sợ nghẹn ngào: "Tiểu Tiên cẩn thận…"
Gặp phải rắn, không được chạy, càng không được chạy theo đường thẳng.
Vì làm vậy rắn sẽ ra sức đuổi theo.
Bọn người Nguyên Anh Tuấn ở chỗ xa sợ thất thần, đứng trong chòi nghỉ không dám động đậy, đến thở mạnh cũng không dám, sợ con rắn sẽ chú ý đến bọn họ.
Đa số mọi người sinh ra đã sợ rắn.
Mà rắn hổ mang lại càng không phải nói, đây là rắn độc đích thực! Bị cắn chắc chắn sẽ chết.
Thấy Vân Tiên kéo Lữ Phi Yến ra sau mình để bảo vệ, mấy người Nguyên Anh Tuấn tròn mắt nhìn, lại thấy Vân Tiên nhìn không chớp mắt vào con rắn hổ mang, bộ dạng đề phòng.
Lẽ nào cô muốn một mình đối phó với con rắn hổ mang cực độc đó?
Tình huống như thế này, chỉ cần nghĩ thôi cũng cảm thấy sợ nổi da gà.
Thân mình con rắn uốn lượn, cái đầu ngóc lên hạ xuống, lắc trái lắc phải không yên. Người muốn đấu với rắn, trừ khi là thợ chuyên bắt rắn, cho dù là thợ bắt rắn cũng cần phải có công cụ mới có thể bắt được rắn độc.
Một mình tay không bắt rắn, làm sao có thể?
Đúng lúc tất cả đám người Nguyên Anh Tuấn đang nghĩ như vậy, hơn nữa còn cảm thấy nguy cơ, đã liên tưởng đến việc một giây sau Vân Tiên có thể sẽ bị con rắn hổ mang đó cắn.
Con rắn hổ mang bỗng nhiên thoáng cái bò về phía Vân Tiên, cái đầu lắc lư, giây tiếp theo toàn bộ thân hình đang cuộn tròn của con rắn bỗng căng ra, như một đường thẳng lao về phía Vân Tiên đứng gần nhất mà tấn công.
"Không! Tiểu Tiên!"
Nhìn Vân Tiên vì bảo vệ mình mà đứng phía trước, Lữ Phi Yến khóc thét lên. Cô ấy lập tức muốn đẩy Vân Tiên ra, theo bản năng giúp bạn thân mình đỡ đòn tấn công này. Nhưng không ngờ lại xuất hiện một màn khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt…
Khóe miệng Vân Tiên cong lên, cô đứng thẳng trực diện với con rắn. Thấy con rắn hổ mang cong người, "vù" một tiếng lao về phía dưới cơ thể mình tấn công.
Đúng lúc đó, cô đưa tay ra.
Đôi tay kia dường như đã đoán được hướng tấn công của con rắn, giây tiếp theo lại hất tay một cái.
Bàn tay trắng trẻo của Vân Tiên nhanh đến mức mắt thường không nhìn kịp, một phát bắt trúng cổ con rắn hổ mang đang lao tới tấn công mình.
Cô bóp chặt cổ con rắn hổ mang, để nó không thể cắn mình. Cùng lúc đó, tay còn lại của cô nhanh chóng đặt lên điểm yếu của con rắn. Bảy tấc, chính là vị trí của tim, cô bóp mạnh một cái.
Con rắn hổ mang ra sức vùng vẫy vài cái thì đã bị Vân Tiên bóp chết.
Con rắn lại bị Vân Tiên trực tiếp dùng tay bắt được, sau đó còn bóp chết!
Chỉ mấy động tác đơn giản nhưng trong mắt của mọi người lại là hàng trăm cảm xúc đan xen.
Đó là một con rắn độc đấy!
Thế mà lại bị Vân Tiên giết chết!
Hơn nữa động tác giết con rắn độc vừa rồi giống như đã luyện qua hàng trăm lần.
Cho dù là vừa giết một con rắn độc, nhưng trong mắt cô không hề có chút sợ hãi nào.
Một học sinh bình thường, sao có thể có thân thủ và bản lĩnh như vậy?
Huống hồ, dù là người lớn nhìn thấy rắn độc cũng sẽ khiếp sợ.
Còn Vân Tiên, cô lại tỉnh bơ giết chết con rắn!
Con ngươi Lữ Phi Yến và cả bọn Nguyên Anh Tuấn đều co lại, trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc nhìn Vân Tiên.