"Bộp!" Vân Tiên tiện tay vứt xác con rắn hổ mang xuống đất, rồi rút một mảnh giấy từ túi quần ra lau tay.
Hành động này trong mắt bọn người Nguyên Anh Tuấn lại càng vô cùng kỳ dị, bọn họ không khỏi rùng mình.
Lúc này Vân Tiên không còn giống con sên yếu đuối nhát gan nữa rồi.
Cô bây giờ tựa như một ác ma bước ra từ địa ngục, giết người không chớp mắt.
Đây chính là cảm nhận đầu tiên của bọn người Nguyên Anh Tuấn.
Từ đầu đến cuối, Vân Tiên không hề giả bộ. Kiếp trước làm đặc công, cô giết người như kiến, giẫm lên biết bao xác người, trở thành kẻ sống sót duy nhất.
Những năm đầu khi chịu sự huấn luyện của tổ chức, cả cô và mấy trăm người bị tổ chức đưa đến khu rừng sâu trên một hòn đảo, không hề đưa cho họ bất cứ thứ gì.
Sống hay chết hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của chính mình.
Trong khu rừng hoang dại đó đầy rẫy những bọ cạp, rắn độc, côn trùng độc, thú dữ, chỉ cần lơ là một chút là mất mạng như chơi.
Tròn một năm trời, cô sống trong khu rừng rậm trên hòn đảo cùng với lũ bọ cạp cùng thú dữ, và là một trong những người may mắn sống sót.
Vậy nên đối phó với loại rắn hổ mang này dễ như trở bàn tay.
Vị trí chí mạng của rắn là ở chỗ bảy tấc, vị trí của tim.
Những điều này Vân Tiên rõ như lòng bàn tay.
"Tiểu Tiên... cậu, cậu..." Lữ Phi Yến nhìn Vân Tiên, mở to đôi mắt xinh đẹp, nhìn cô với vẻ không dám tin, đồng thời lùi lại phía sau một cách vô thức.
Đây có còn là Tiểu Tiên bạn thân của cô nữa không?
Tiểu Tiên hiện giờ một mình giết chết rắn độc, nào có giống Tiểu Tiên trước đây nhìn thấy gián cũng sợ đến nỗi chạy mất dạng?
Vân Tiên không biết Lữ Phi Yến có nghi ngờ hay không, nhưng cô có thể cảm nhận được sự sợ hãi của Lữ Phi Yến đối với hành động vừa rồi của mình.
Có chút cảm giác sợ hãi và xa cách.
Tiểu Tiên nhíu mày, lạnh lùng nhìn Lữ Phi Yến nói: "Cậu sợ mình?"
"Không, không! Mình không có, Tiểu Tiên, mình chỉ là..." Lữ Phi Yến vội vàng lắc đầu, nhưng bị Vân Tiên ngắt lời.
"Không phải ai cũng cam chịu làm kẻ yếu. Trước đây mình yếu đuối vô dụng, nhưng từ nay về sau mình sẽ giống như ngày hôm nay." Vân Tiên nhìn Lữ Phi Yến nói từng chữ.
Sau đó cô bổ sung thêm: "Nếu như cậu sợ, sau này đừng tìm mình nữa."
Không phải cô bạc bẽo vô tình, mà là hoàn cảnh kiếp trước của cô đã tạo ra cô của ngày hôm nay.
Hơn nữa sớm muộn gì cô cũng có ngày quay trở về kiếp trước, vì mối thù của em trai còn chưa trả được.
Nếu như lúc này Lữ Phi Yến lựa chọn rời xa cô, thì đó cũng là một chuyện tốt.
"Không!" Lữ Phi Yến đột nhiên bước lên mấy bước, nắm chặt tay Vân Tiên, ánh mắt long lanh đầy kiên định: "Tiểu Tiên, cho dù cậu trở thành người như thế nào, cậu cũng là bạn thân của mình, cả đời này sẽ như vậy. Vừa rồi mình chỉ hơi ngạc nhiên thôi."
Thấy ánh mắt kiên định của Lữ Phi Yến nhìn mình, cuối cùng Vân Tiên cũng gật đầu.
Suy cho cùng Lữ Phi Yến cũng chỉ là cô học sinh trung học năm thứ ba, mà nói động tác giết rắn hổ mang vừa rồi của cô quá tàn độc cũng không sai, Lữ Phi Yến nhất thời không thể tiếp nhận được cũng là bình thường.
Nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ tàn độc ấy mà Lữ Phi Yến vẫn muốn làm thân với cô, điều này đã vượt ra ngoài dự liệu của Vân Tiên.
Sau đó, bọn người Nguyên Anh Tuấn giương mắt nhìn Vân Tiên và Lữ Phi Yến rời đi, cũng không dám lên tiếng ngăn cản.
Thậm chí ngay cả cô đại tiểu thư khí thế hung hăng ban đầu là Thư Lệ sau khi chứng kiến cảnh này cũng không dám hó hé gì, để mặc cho bọn Vân Tiên rời đi.
Lấn yếu sợ mạnh chính là nói tới loại người giống như Thư Lệ.