"Ui da!" Gã đàn ông gầy gò bị Vân Tiên quật xuống đất kia bị đau liền kêu một tiếng, cơ thể khẽ run lên, sau khi ngã xuống thì nhanh chóng ngất đi.
Mọi người nhìn thấy cảnh này lập tức thấy sống lưng mình ớn lạnh.
Tần Y Nhu kinh ngạc nhìn con gái. Vân Dịch thì nheo mắt, dường như đang suy nghĩ điều gì, nhưng anh cũng bị hành động vừa rồi của em gái mình dọa sợ.
"Mày, mày, mày…" Thấy Vân Tiên quật tên đàn ông gầy gò kia ngã ra đất, sau đó lại chậm rãi đi về phía mình, Trương Chí Phàm không bình tĩnh được nữa.
Trước đó gã không coi lời nói của Vân Tiên ra gì, chỉ cho rằng cô là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa mà thôi.
Nhưng bây giờ, tên đàn ông gầy gò kia đã ngã ra đất chưa rõ sống chết, đám người Trương Chí Phàm đều ngoan ngoãn ngậm miệng, trong lòng sợ hãi.
Vừa nãy bọn họ cũng nhìn thấy rất rõ ràng tên đàn ông gầy gò kia ngã xuống đất thế nào.
Trong nhóm bọn họ, tên đó là người có tốc độ phản ứng nhanh nhạy nhất.
Vậy mà tốc độ của Vân Tiên còn nhanh hơn gấp mấy lần.
Những người ở đây ngay cả dùng mắt nhìn cũng không thể theo kịp tốc độ của Vân Tiên, thì sao có thể đánh thắng cô được?
Lúc này Vân Tiên lại chậm rãi bước về phía Trương Chí Phàm hai bước, sau đó ngừng lại, đưa mắt nhìn gã. Đôi mắt xinh đẹp sắc bén của cô nhìn về phía đối phương, không hề sợ hãi.
"Tiền… tôi sẽ thay cha tôi trả lại cho các người!" Cuối cùng Vân Tiên cũng dừng chân, không ra tay nữa.
Đám người Trương Chí Phàm cũng vô thức thở phào một hơi.
Một mặt vì sợ Vân Tiên, mặt khác là vì bọn họ cảm thấy Vân Tiên này cũng không giống loại người nói được mà không làm được.
Ngay khi Trương Chí Phàm cho rằng mọi chuyện đã kết thúc thì lại nghe thấy câu nói tiếp theo của Vân Tiên truyền tới, giọng nói vô cùng lạnh lùng: "Nhưng các người cũng đừng mong có thể rời đi như vậy! Vừa nãy mẹ và anh trai tôi bị các người dọa sợ mất rồi… Nếu như các người không xin lỗi, vậy tôi đành phải phế hai tay của mỗi người ngay tại đây thôi!"
Vừa nãy, khi Trương Chí Phàm siết nợ có nói, nếu Vân Dịch không lấy được tiền ra thì sẽ chặt một cánh tay của anh thay cho Vân Cương.
Bây giờ, Vân Tiên trả lại nguyên vẹn lời này cho bọn họ!
Bởi vì mẹ và anh trai cô bị dọa sợ, không xin lỗi thì sẽ chặt tay của bọn họ? Đám người Trương Chí Phàm trợn mắt kinh ngạc. Trải qua chuyện vừa rồi, bọn họ không dám nghi ngờ lời Vân Tiên nói!
Nhưng bọn họ không biết Vân Tiên có biệt hiệu Sát Thần, nếu là lúc cô còn làm đặc công thì có lẽ không chỉ đơn giản là chặt đi đôi tay của bọn họ thôi đâu.
Mà có thể sẽ là mạng sống!
"Tiểu Tiên, về đây. Chúng ta bỏ qua đi, đừng so đo nữa, mẹ và anh trai con vẫn ổn, không bị dọa sợ…"
Tính cách của Tần Y Nhu khá hiền lành, bà sợ Vân Tiên tiếp tục so đo thì đám người Trương Chí Phàm rời đi sẽ tìm người tới giúp đỡ, sợ con gái mình bị tổn thương nên mở miệng gọi cô.
Nên biết rằng người quanh năm dựa vào việc cho vay nặng lãi để kiếm tiền như Trương Chí Phàm thì sao có thể không có người chống lưng được?
Nếu thật sự chọc giận bọn họ thì bà sợ chúng sẽ lại tìm tới cửa, con gái Tiểu Tiên của bà sẽ thật sự gặp nguy hiểm.
Vân Tiên không quay lại nhìn Tần Y Nhu, nhưng vẫn nghe lời bà, buông tha cho đám người Trương Chí Phàm.
"Mẹ tôi đã tha cho rồi, các người mau cút đi!" Vân Tiên nhướng mày, lườm đám người Trương Chí Phàm một cái.
Sau đó, cô lại nhìn mấy người Trương Chí Phàm, khẽ cười nói: "Nhớ cho rõ, người nợ tiền các người là cha tôi, Vân Cương. Lần này tôi sẽ trả nợ thay ông ta, nhưng nếu có lần sau thì các người muốn đòi cứ đi tìm ông ta! Sống hay chết đều là do ông ta tự chuốc lấy, đừng tìm đến nhà chúng tôi nữa!"
Lời này vừa dứt, đám người Trương Chí Phàm cảm thấy mí mắt giật giật.
Con bé này đúng là câu nào cũng thốt ra được!
Cho dù Vân Cương kia là cặn bã thì tốt xấu gì cũng là cha của cô…
Tuổi còn nhỏ mà lại có thể nói ra lời tuyệt tình như vậy…
Cộng thêm thân thủ khiến cho người ta nhìn không thấu vừa nãy…
Trương Chí Phàm lập tức cảm thấy rùng mình, không dám ở lại thêm, vội vã gọi anh em đưa theo tên đàn ông gầy gò kia rời đi.