"Ngươi có ngốc không vậy? Giết ngươi rồi thì người chết làm sao mở miệng được nữa?" Mộc Hàn Yên nhìn người kia với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, sau đó mỉm cười như gió xuân ấm áp, giọng nói của nàng càng thản nhiên hơn, xoay mạnh trường kiếm trong tay, tiếp theo nàng xoay chậm dần, xoay đủ một vòng mới tạm thời ngừng lại.
"Ken két, ken két…" Cùng với máu tươi phun ra, âm thanh ma sát khi mũi kiếm cạo qua xương cốt truyền vào tai đám người Hoa Nguyệt. Âm thanh chói tai vọng thẳng vào màng nhĩ của mọi người làm cho người ta sợ hãi từ tận đáy lòng.
Mộc Hàn Yên vẫn mỉm cười như cũ nhưng ý cười lại không nằm trong đáy mắt.
Tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông trung niên kia gần như xé rách màng nhĩ của mọi người ở đó, chói tai đến mức đau cả màng nhĩ.