Dường như cảm xúc đó chôn vùi Mộc Hàn Yên trong giây phút, nàng hoàn toàn đắm chìm trong tâm trạng đó không thể nào dứt ra được, trước mắt nàng cũng bắt đầu trở nên mờ ảo. Nàng như mất đi thứ gì đó rất quan trọng, bản thân nàng không kịp nắm bắt. Giây phút đó, tinh thần Mộc Hàn Yên chấn động mạnh mẽ, đau thương vô cùng khiến nàng đánh mất cả bản thân.
"Hàn Yên." Dạ Lan Phong thấy thần sắc Mộc Hàn Yên không ổn, một tay hắn nắm lấy tay nàng rồi nắm chặt trong bàn tay mình.
Đột nhiên, một thứ tình cảm khác biệt dâng trào trong đầu óc Dạ Lan Phong, vẻ mặt hắn hơi thay đổi, một cảm giác đau đớn dâng trào mãnh liệt tự đáy lòng, thậm chí đến đau thấu tâm can. Dạ Lan Phong nhíu mày, chú tâm suy nghĩ, cảm giác khác biệt đó lập tức biến mất không còn nữa.
Có hơi ấm của Dạ Lan Phong truyền đến trong lòng bàn tay, trái tim Mộc Hàn Yên khẽ run lên, tất cả mọi đau khổ bi thương trong đầu óc nàng đều biến mất, trái tim nàng trở lại yên bình.